Chương 70: Cầu hôn ( hạ )

Chủ biên ở bên cạnh tiến sát tới , mặt mũi đầy vẻ tò mò , " thứ gì vậy ? "

Chử Đồng liếc mắt , " ngài đoán xem , có phải là một xâu chìa khoá Ferrari không ? "

" cô mơ cao quá , cho dù là Ferrari , cô cũng phải nhường lại thôi . "

Chử Đồng kích động muốn hộc máu , cô đặt cái máy bay điều khiển từ xa lên trên mặt bàn , cẩn thận gỡ túi ra , sau đó bắt đầu lấy vật ở bên trong túi , ngực cô phập phồng, trái tim cũng đập loạn , sẽ không phải là ...... chiếc nhẫn chứ ? Cô khẩn trương muốn chết , ngón tay thò vào trong túi , lại sờ được tới một thứ mềm mại . Chử Đồng lôi nó ra , lại là một tờ khăn giấy , cô cho là trên mặt khăn giấy viết những dòng chữ gì đấy thật cảm động , không kịp chờ đợi mà mở nó ra , phát hiện ra cô thật đúng là suy nghĩ quá nhiều , nó chỉ là một tờ khăn giấy mà thôi !

Sự ngạc nhiên bất ngờ này , tựa hồ ngay cả người dẫn chương trình trên sân khấu cũng không hay biết , " xin hỏi bà chủ xinh đẹp , giải thưởng đặc biệt nhất đêm này là sự bất ngờ gì vậy ? "

Chử Đồng đứng dậy , vẫy vẫy tờ khăn giấy trong tay , " cái giải thưởng này là do ai nghĩ ra vậy ? "

Quản lý Hoa ở cách đó không xa nhẹ lên tiếng , " đây là Tứ ca đã chuẩn bị sẵn , vật bên trong cũng là do ngài ấy tỉ mỉ chọn lựa . "

" vậy sao ? " Chử Đồng đem tờ khăn giấy mở ra đặt vào trong lòng bàn tay , " vừa mềm lại vừa sạch , mua ở siêu thị hay là đặt trên web vậy ? "

Quản lý Hoa dẫn đầu đáp lại , " không thể nào đâu , có khi nào đã dùng tờ giấy kia gói đồ bị rơi lại ở trong túi không ? "

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng có khả năng này , Giang Ý Duy đón lời , " ô , đây là Tứ ca tạo bất ngờ cho cậu đó , Tứ tẩu , tìm cho thật kỹ một chút , quà to còn ở phía sau đấy . "

Ngón tay Lâu Mộc Ngôn nhẹ vẽ dọc theo miệng ly , sắc mặt biểu lộ không rõ , đối với tình huống như vậy càng không có chút hứng thú nào , Chử Đồng dốc ngược cái túi kia lại , vung vẩy lên mấy cái , sau đó hướng về phía chủ biên bên cạnh , " đoán chừng tờ khăn giấy này là lúc mua xe được tặng kèm để lau chùi . "

Cô ngồi lại vào chỗ của mình , đặt tờ khăn giấy đó vào bên cạnh bộ dao nĩa , liếc nhìn chiếc máy bay điều khiển từ xa , cô cầm lên đưa cho một anh đồng nghiệp , " cho cậu . "

" không cần đâu . "

" con trai cậu vừa khéo thích loại đồ chơi này , cho nó . "

Lâu Mộc Ngôn thấy bên kia chơi chẳng ra cái trò trống gì , không khỏi bật cười , Giang Ý Duy cũng cảm thấy khó hiểu , cô nhìn qua Giản Trì Hoài bên cạnh , lôi người ta ra đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy coi có được không đây ? Còn là ngay trước mặt toàn thể nhân viên của Dịch Lục Soát nữa .

Chử Đồng đang cùng anh đồng nghiệp kia đùn đẩy chiếc máy bay , Giản Trì Hoài chợt đứng dậy bước lên sân khấu , anh nhận lấy micro từ trong tay cô lễ tân , " đầu tiên , cảm tạ mọi người một năm qua đã vất vả giữ vững ......"

Sau khi phát biểu một bài diễn văn dài dòng mang tính hình thức , Giản Trì Hoài lúc này mới bước vào chủ đề chính , " hôm nay , hình như có vài người vận may không tệ , hai giải thưởng lớn ban nãy trái lại không phải đã được thiết kế tỉ mỉ , đơn giản là dựa vào may mắn , nhưng giải thưởng thứ ba này , là do tôi cố tình chuẩn bị , cũng là để tặng cho Chử Đồng . "

Chử Đồng quay lên liếc một cái , cô mặc dù không phải là người của bộ phận tài vụ , nhưng cũng biết một chiếc máy bay điều khiển từ xa cộng thêm một tờ khăn giấy , không thể coi là giải thưởng đặc biệt được đâu ?

Giản Trì Hoài đặt micro sát vào khóe miệng , cả người anh toát lên một vẻ đẹp giàu sang cao quý , khí chất hơn người , đứng ở chỗ cao , khí phách kiêu ngạo oai phong càng nổi lên ngay lập tức , mặc dù cô đã có ý định muốn bỏ ngoài tai lời nói tiếp theo của anh , nhưng cuối cùng Chử Đồng vẫn muốn nghe một chút xem anh nói những gì , hai tai liền không tự chủ được mà vểnh lên .

" từ lúc chúng ta kết hôn cho tới nay cũng đã được hai ba năm , anh vẫn chưa từng cầu hôn , chưa từng chụp ảnh cưới , cũng chưa từng tổ chức một buổi tiệc gì đó giống như hôn lễ cho em ......"

Lâu Mộc Ngôn hướng về phía Chử Đồng vểnh cánh môi lên , Chử Đồng chỉ còn nước tránh tầm mắt sang chỗ khác , anh thật sự là cái gì cũng nói được hết , cô cảm thấy thật là mất thể diện , ánh mắt nhìn chòng chọc xuống phía dưới , không muốn nâng lên nữa .

" ban đầu , rất nhiều người khi tiếp xúc với anh , họ chỉ biết thân phận của anh là một giảng viên của Thành Đại , đây cũng là thân phận mà anh cực kỳ thích nhất , bởi vì nó sẽ không dính dáng đến quá nhiều quan hệ lợi ích . Chử Đồng , em luôn luôn nói rằng , anh thân là người nắm quyền phía sau Dịch Lục Soát , dưới tay là vô số nữ nghệ sĩ , bọn họ xinh đẹp sắc sảo , còn muôn hình muôn vẻ khác nhau , anh mỗi giây mỗi phút đều đứng ngay trên lằn ranh phạm tội ......"

Một tay Chử Đồng che mặt , ôi trời ơi , Giản Trì Hoài ngay cả chuyện này cũng nói ra hết rồi , cô thật là xấu hổ muốn chết , cô còn đang muốn xây dựng một hình tượng xinh đẹp rộng lượng trước mặt mọi người cơ mà .

Ánh mắt Giản Trì Hoài nhẹ nhàng hướng về phía xa xa , " hôm nay , anh tặng cho em món quà này , em có thể hiểu nó là một tờ giấy trắng . Giản Trì Hoài anh thời điểm rơi vào trong tay em , anh chính là một tờ giấy trắng như vậy , có lẽ em sẽ cảm thấy anh tự tin quá mức , nhưng anh làm việc từ trước đến nay chính là tuyệt đối như vậy . Những người đã đi theo anh nhiều năm, cùng anh hợp tác cũng đều biết rất rõ ràng , anh cho tới bây giờ chưa hề chạm tay vào nữ nghệ sĩ của công ty mình , từng khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, từng vóc người quyến rũ hấp dẫn , đối với anh , vô dụng , đây là nguyên tắc mà anh đã đặt ra cho bản thân mình , vì thế em có thể hoàn toàn yên tâm . "

Chủ biên tiến tới trước mặt Chử Đồng , " điểm này , trái lại là sự thật đấy , Giản tiên sinh từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc nhiều với nữ nghệ sĩ của chúng ta ......"

Chử Đồng vội nói , " biết, biết , nhưng tôi chưa bao giờ nói như thế , tôi rất yên tâm về anh ấy ! "

Chủ biên cười cười , " chúng ta đều là phụ nữ , tôi hiểu mà , cô không cần phải giải thích . "

"......"

Dưới khán đài , hầu như mỗi một người đều ngẩng mặt lên chăm chú lắng nghe , một tay Giản Trì Hoài cắm ở trong túi quần , bộ dáng vô cùng thoải mái , " đương nhiên , nó còn có một tầng ý nghĩa khác , bây giờ , nó chẳng qua chỉ là một tờ khăn giấy bình thường mà thôi . Anh muốn mỗi khi em mệt mỏi , tự mình lau một chút mồ hôi , bởi vì anh sẽ không mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh em , nhưng tờ khăn giấy này , anh sẽ không cho phép em dùng nó để lau nước mắt , chắc chắn là như vậy , em muốn lau cũng không được đâu , vì từ nay về sau , anh sẽ không để cho em rơi nước mắt nữa ......"

" oa --" có người thét lên chói tai , " thật là lãng mạn quá . "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!