Tài xế đứng ở bên cạnh cửa sổ xe của Chử Đồng , " Thiếu phu nhân , Thiếu phu nhân? "
Chử Đồng chợt hồi thần , " mau chóng đi tìm một chút đi , nhà bên kia hỏi chưa ? "
" dạ rồi , nói là không có ghé qua . "
Chử Đồng ' oh ' một tiếng , " như vậy đi , tôi cũng cùng đi tìm , anh có số điện thoại của tôi rồi , đến lúc đó có gì thì liên lạc . "
" dạ . "
Chử Đồng phát động cơ xe đi về phía trước , trên đường gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài , quả nhiên là tắt máy . Bỗng nhiên biết được thông tin như vậy , anh khẳng định là không chịu nổi , Chử Đồng trước tiên chạy đến trường học của Giản Trì Hoài , hỏi thăm ở phòng bảo vệ , bọn họ bảo hôm nay không thấy Giản Trì Hoài tới trường học . Trái tim Chử Đồng càng phát ra hoảng sợ , cô ở trên đường tràn đầy mơ hồ không mục đích , không biết từ lúc nào lại đến Dịch Lục Soát , cô ngẩng đầu , nhìn toà kiến trúc cao vút trong mây mà ngẩn người , có lẽ , Giản Trì Hoài tới công ty thì sao ? Cô suy tính đi tìm thử một chút may mắn .
Chử Đồng đi tới tầng chót của Dịch Lục Soát , một đường đều là thẳng tắp không gặp trở ngại , thư ký đụng phải cô ở cửa , cũng không nói bất kỳ lời nào tỏ ý không để cho cô đi vào . Chử Đồng chỉ chỉ bên trong , " anh ấy có ở đây không ? "
" có . "
Trái tim đang treo của Chử Đồng cuối cùng đã ổn định lại , giống như một người đột nhiên mất tích , sau khi biết được anh không sao , cái loại mừng rỡ cùng thả lỏng đó làm cô cơ hồ muốn nước mắt lưng tròng , cô bình tĩnh ổn định lại tâm tình , đi tới trực tiếp đẩy cửa ra bước vào trong . Xa xa , liền thấy Giản Trì Hoài ở trước cửa sổ , anh đứng chắp tay , thân ảnh cao to bị kéo ra một loại hiu quạnh , Chử Đồng miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng , cô đi tới bên người Giản Trì Hoài , " làm gì vậy ?
Còn tắt máy . "
Ánh mắt của Giản Trì Hoài vẫn cố định ở phía xa như cũ , chưa từng nhìn qua cô một cái , " em tới đây làm gì ? "
" tài xế nói không tìm được anh , rất lo lắng . "
" tôi một người lớn đang sống sờ sờ , còn có thể vứt bỏ đi đâu được ? "
Chử Đồng muốn thử dò xét , nhưng lại sợ mình nói chuyện quá thẳng thắn , Giản Trì Hoài thông minh như vậy , vạn nhất là do cô hiểu lầm , anh cũng không biết về sự kiện kia , vậy không phải lộ chân tướng rồi sao ? " anh nhìn cái gì vậy ? "
" tôi thích loại cảm giác đứng ở trên cao như thế này , em xem , chúng ta đem bao nhiêu người giẫm ở dưới bàn chân ? "
Chử Đồng ngắm gò má của anh , muốn xác định anh không sao , nhưng trong ngày thường cô đã nhìn không thấu anh , Giản Trì Hoài hôm nay , giống như càng phát ra thâm sâu không lường được , " nhưng có câu cũng nói thật hay , đứng cao vẫn bị lạnh . "
Giản Trì Hoài nhẹ vén khóe miệng lên , có chút tự giễu , " tôi hôm nay , chỉ có thể tìm một chút cảm giác vượt trội như vậy . "
" Giản Trì Hoài , lời này của anh là có ý gì ? "
Người đàn ông một tay cắm ở trong túi quần , " em hôm nay không đi làm sao ? Đi nhanh lên đi . "
Chử Đồng nhìn về ngoài cửa sổ kia trải đầy từng tầng mây dày đặc , tay đang xuôi dọc theo quần nắm lại , bên trong lòng bàn tay tất cả đều là cảm giác mồ hôi ướt đẫm , " Giản Trì Hoài , tài xế nói anh đi bệnh viện ? "
Người đàn ông căng thẳng sắc mặt , hồi lâu cũng không nói chuyện , trong lòng Chử Đồng dâng lên như bọt nước , vừa chua xót lại vừa khó chịu , một hồi lâu sau mới thấy Giản Trì Hoài xoay người lại sau đó ngồi vào ghế làm việc , " em đi đi . "
Anh đuổi cô đi như vậy , còn là lần đầu tiên , Chử Đồng cảm thấy có mấy lời không cần cô phải hỏi ra lời nữa , cô cơ hồ đã có thể kết luận , " Giản Trì Hoài , em đưa chị của em đi gặp Đoàn Lại Hoằng , bây giờ chị ấy có thể suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện..."
" vậy cũng không liên quan đến tôi . "
" Giản Trì Hoài , chuyện trước kia , chúng ta cần thiết nên tâm sự một chút . "
Người đàn ông nhẹ phất tay , " tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm , đi ra ngoài . "
" anh đã biết cái gì rồi ? "
Giản Trì Hoài nâng lên tầm mắt , tròng mắt sắc bén kia ghim vào cô , giống như một tấm vải mỏng manh mơ hồ đang che phủ , lại đột nhiên bị Chử Đồng không chút lưu tình xé ra , thần sắc trên mặt anh thay đổi liên tục khó lường , " em ngược lại nói một chút , tôi biết cái gì ? "
Chử Đồng nơi cổ họng nhẹ lăn , " đừng như vậy , cho dù có bệnh , chúng ta từ từ đi khám bác sĩ có được hay không ? "
" tôi không có bệnh !" Giản Trì Hoài chợt bực bội hướng bên cạnh hất lên , tất cả đống văn kiện đổ tung toé ở trên bàn làm việc , " Chử Đồng , trước đây tôi đã nói với em tôi muốn có con , tại sao không chịu đây ? Tại sao ? "
Tay Chử Đồng chống dọc theo bàn , anh nhưng thật ra là muốn nói , sau này anh có muốn cũng không được đi ? " Giản Trì Hoài , anh còn trẻ . "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!