" chúng ta nói rồi mà . " trong miệng Chử Nguyệt Tình vẫn luôn lập lại những lời này , Chử Đồng nhìn về phía lầu hai , Giản Trì Hoài đứng ở đó , thân hình thon dài , khí vũ hiên ngang , cô không muốn nhìn , nhưng lại kéo không nổi người bên cạnh .
" chị , mưa lớn như thế , chị cũng xem một chút em a , em không có che dù đâu . "
Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn , chợt đưa tay tóm lấy cái ô đưa về phía Chử Đồng , " em trở về đi thôi , tự mình chị chờ ở nơi này . "
Cô trước kia thế nào không có phát hiện chị mình một lòng một dạ như vậy ? Chử Đồng thở dài , luôn miệng khuyên lơn , " chị , anh ta nếu thật muốn gặp chị , cũng sẽ không thèm bước xuống dưới , huống chi lúc này hơn nửa đêm để cho chị một mình chạy đến , đây coi là chuyện gì ? "
" không thể trách anh ấy , là chị tự bỏ chạy ra đây , " Chử Nguyệt Tình miệng đầy kiên trì , " Đồng Đồng , hai em cũng đã chia tay , có một số việc cũng đừng xía vào . "
Hai người chen đầu ở phía dưới cái ô , mưa lại rơi xuống nặng hạt như vậy , ống quần và bả vai Chử Đồng ướt nhẹp , kéo lại kéo không nổi chị mình , Chử Đồng chỉ có thể cùng đứng ở bên cạnh cửa sắt nói với người trông cửa , " anh nói với anh ta một tiếng , thấy mặt liền đi . "
Người kia đối với cô vẫn xưng hô như cũ , " Thiếu phu nhân, người đừng làm khó dễ tôi , lời này là Giản tiên sinh đã nói ra , hôm nay ai cũng không thể vào cái cửa này . "
Trong lòng Chử Đồng lửa giận khó nén nhịn hơn nữa , " nếu không cho phép vào cửa , tại sao còn bảo chị tôi tới đây ? Chị ấy căn bản không biết Giản Trì Hoài ở nơi này !"
Người đàn ông kia che dù , mặt vô biểu cảm hướng hai người nhìn mắt , " các người nên là trở về đi thôi . "
Chử Đồng nắm bả vai Chử Nguyệt Tình , " chị . "
Chử Nguyệt Tình đứng lâu , hai chân như nhũn ra , hai tay treo trên hàng rào cửa sắt , một bộ dáng sắp không nhịn được , nhưng ngoài miệng vẫn là kiên cường nói , " không thấy được anh ấy , chị không trở về . "
Giản Trì Hoài nhìn một màn này dưới lầu , anh quơ điện thoại di động cầm trong lòng bàn tay , xoay người đi xuống lầu . Chử Đồng vừa ngẩng đầu , không thấy bóng dáng người đàn ông , cô đem tán ô nghiêng về đầu vai Chử Nguyệt Tình , đôi chân bị mưa ướt trải qua gió thổi , lạnh đến nỗi run lên một trận . Giản Trì Hoài che ô từ trong nhà đi ra, giày da màu trắng thong thả đạp từng bước nhỏ trong sân , trên tán ô chỉ thấm chút ít nước mưa , anh từ đằng xa bước tới , đối mặt cô ngoài cửa trông thật nhếch nhác , anh thì lại một dáng vẻ ko nhiễm chút bụi trần .
Chử Đồng cắn chặt hàm răng , đợi đến khi Giản Trì Hoài đi tới trước mặt , hai tay Chử Nguyệt Tình cầm cửa sắt lay động , " để cho tôi đi vào có được không ? "
Tầm mắt Giản Trì Hoài từ trên mặt Chử Đồng nhìn qua , anh liếc Chử Nguyệt Tình một chút , " cô nói muốn gặp tôi . "
" vâng . " Chử Nguyệt Tình không chút do dự gật đầu một cái .
" bây giờ gặp được rồi , cô có thể đi về . "
Chử Nguyệt Tình nghe vậy , tự nhiên không thể tiếp nhận , " tôi muốn nói chuyện với anh , có được không ? " Chử Nguyệt Tình nhìn lấm lét bốn phía , " nơi này chính là nhà của anh sao ? Trong sân cũng có hoa tường vi đúng ko ? "
" Chử Nguyệt Tình , " Giản Trì Hoài lấy một âm thanh lãnh đạm bình thản , " cô đúng là điên rồi , hơn nửa đêm chạy tới , cũng không sợ bị người khác chơi đùa thành cái dạng gì . "
" anh ở tại Bán đảo hào môn , là chính anh nói với chị tôi đi ? " Chử Đồng bất thình lình chen vào một câu nói .
Ánh mắt Giản Trì Hoài nhẹ liếc hướng cô , " đúng vậy , ko tốt hơn để cho cô ta một mình ở bên ngoài tự tìm đi ? "
" anh luôn là để ý tới , " Chử Đồng không khỏi cười lạnh , " chuyện đã như vậy , để cho chị tôi đi vào trong , không làm khó dễ anh cái gì chứ ? "
" Chử Đồng , giữa chúng ta còn có quan hệ gì sao ? " Giản Trì Hoài một tay cắm ở bên trong túi quần , Chử Đồng bị lạnh đến phát run lẩy bẩy , đầu vai người đàn ông khoác chiếc áo len , cả người nhìn qua rất nhàn hạ thong thả , mà khẩu khí lại bức người đến khiếp sợ , Chử Đồng mím chặt cánh môi , hướng Chử Nguyệt Tình bên cạnh nhìn , " chị , chúng ta trở về có được không ?
Chị xem, cũng nhìn thấy mặt rồi , chúng ta hôm nào trở lại . "
Chử Nguyệt Tình không nghe , hai tay nắm hàng rào không chịu buông ra, khóe miệng Giản Trì Hoài nhẹ kéo lên , tầm mắt rũ xuống nhìn chằm chằm dưới chân mình , anh thờ ơ mở miệng , " không cần hôm nào , qua khỏi hôm nay , ngày mai tôi có thể phải đi công tác . "
" anh --" Chử Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi , quả nhiên , Chử Nguyệt Tình nghe được hai chữ ' phải đi' , lập tức bất bình đứng lên , " anh muốn đi đâu ? Muốn đi bao lâu ? Có phải lại muốn tránh tôi hay ko ? Tại sao các người đều không muốn gặp tôi , anh cũng chê tôi đầu óc không rõ ràng lắm có phải hay không ? "
Chử Đồng nghe được câu này , vội vàng ôm lấy Chử Nguyệt Tình , " chị , chị đừng như vậy ......"
Chử Nguyệt Tình chợt đẩy Chử Đồng đi , thân thể cô mặc dù suy yếu , khí lực lại rất lớn , Chử Đồng lui về phía sau mấy bước , ô trong tay rơi xuống bên chân , chân sau cùng đạp vào bên trong bồn hoa . Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn , thấy Chử Đồng thiếu chút nữa ngã xuống , cô có chút tay chân luống cuống , mưa rơi không che giấu , không chút kiêng kỵ rơi vào trên thân hai người .
Chử Đồng thật vất vả đứng vững gót chân , mưa từng hạt nện ở trên mặt , tựa như một cái tay nhỏ bé ở trên mặt cô táp tới , cô lau chùi đôi mắt , tận lực để cho tầm mắt mình rõ ràng .
Chử Nguyệt Tình đứng ở cửa sắt trước mặt , giống như một đứa bé đã làm sai chuyện gì , hai tay nắm vạt áo lôi kéo , ánh mắt khoá chặt Chử Đồng , chính là không nói lời nào , Chử Đồng thấy cô như vậy , trong lòng cũng khó chịu , " chị , chị không thể tiếp tục như vậy , người đàn ông này không phải là của chị , chị không đáng phải ......"
Chử Nguyệt Tình hướng cánh cửa kia bước lại gần hơn một bước , trên mặt có bi thương hướng bên ngoài lan tràn , " không phải của chị , là của em sao ? "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!