Giản Trì Hoài buông tay ra , nhìn chằm chằm Chử Đồng một cái ko chớp mắt , Chử Đồng đứng lên , " anh biết anh bây giờ hôn tôi , tôi có cảm giác gì ko ? "
Người đàn ông đầu lưỡi nhẹ liếm khóe miệng , " cảm giác gì ? "
" dối trá, lừa gạt, ghê tởm . "
" ghê tởm ? " Giản Trì Hoài cười lạnh lập lại cái từ này , Chử Đồng cũng học bộ dáng của anh cười lại , " đúng vậy !"
Người đàn ông ánh mắt ngưng đến trên mặt cô , đưa tay vồ lấy cằm của cô , Chử Đồng muốn giãy giụa , lại bị anh dùng sức lớn hơn siết chặt , " Chử Đồng , tôi nếu là thật đem chị của em thả ra , em thì như thế nào ? sẽ còn ở lại Bán đảo hào môn sao ? "
Cô không cần suy nghĩ , lắc đầu một cái , " sẽ không . "
Sau khi Giản Trì Hoài nghe xong câu này, buông tay ra , " em đã cảm thấy cuộc sống như thế này sống không nổi nữa sao ? "
" ừh . "
Giản Trì Hoài tay xuôi ở bên người nắm thật chặt , Chử Đồng thấy anh muốn đi , " tôi nói , nếu như anh cố ý không chịu thả chị tôi ra , tôi sẽ có biện pháp của mình . "
" tốt , vậy em thử một lần xem . " Giản Trì Hoài nói xong , cũng không quay đầu lại, đi luôn .
Sáng sớm hôm sau , Giản Trì Hoài lái xe rời đi , Chử Đồng đứng ở trên ban công , nhìn xe của người đàn ông từ từ đi xa , tầm mắt ko rời , đôi mắt lại ko có tiêu điểm , trong lòng là một mảnh hoang vu , luôn cảm thấy có một số thứ ở đây cũng càng ngày càng xa .
Nhà họ Giản .
Tưởng Linh Thục thức dậy tương đối sớm , rửa mặt ăn mặc xong rồi xuống lầu , lại nhìn thấy con trai của mình ngồi ở ghế sa lon , bà bước nhanh về phía trước , " Trì Hoài , sao con lại tới đây ? "
" không ngủ được , tới xem một chút . " Giản Trì Hoài ngay cả chân mày cũng không động đậy , sắc mặt bình tĩnh .
Giản Thiên Thừa thay đồ luyện Thái Cực xong cũng đi xuống lầu , vốn là muốn đi đánh quyền , sau khi thấy bóng dáng con trai của mình cũng đi tới . Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi , " ba . "
" sáng sớm tới đây , có phải là có chuyện gì hay không ? "
Giản Trì Hoài hai tay đan nhau , bàn tay đặt ở trên đầu gối mình , tận lực lấy một loại giọng điệu bình thản mở miệng , " Chử Đồng đã biết chuyện chị cô ấy không có chết , cũng biết nguyên nhân tại sao ban đầu con cưới cô ấy . "
" cái gì ? " Tưởng Linh Thục không nhịn được giật cả mình , " làm sao nó biết ? "
" mẹ đừng động tới việc cô ấy làm sao biết , bây giờ cô ấy một lòng muốn cho chị cô ấy về nhà , chuyện của Lệ Đề , con sợ cuối cùng có ngày sẽ không giấu được nữa . "
" làm sao có thể như vậy ? " Tưởng Linh Thục kích động nhướng mày , " ban đầu nhưng là nói xong rồi , chẳng lẽ hai người mấy năm vợ chồng như vậy cũng làm không công ? Nhà họ Chử này thật đúng là cho tới bây giờ không làm ăn lỗ vốn !"
Bà tức giận không dứt , Giản Thiên Thừa hướng con trai đối diện nhìn , " Trì Hoài , trong lòng con có tính toán gì ? "
" bây giờ , trạng thái tinh thần của Chử Nguyệt Tình cũng không tiện , đối với chuyện gặp phải trên người trải qua đã sớm quên , trong khoảng thời gian này , con sẽ thật tốt bố trí ổn thoả cho cô ta , chờ Lệ Đề qua cửa ải hôn nhân này , lại nói tiếp . "
Tưởng Linh Thục nhìn thần sắc của Giản Trì Hoài , bà hơi nhíu mày , " Trì Hoài , con sẽ không thật muốn thả nó ra chứ? "
" mẹ , giấy không gói được lửa , có một số việc chúng ta sớm muộn phải đối mặt . " Chỗ gân xanh trên huyệt thái dương của Giản Trì Hoài nhẹ nhàng nhảy lên , nghĩ đến dáng vẻ thương tâm của Chử Đồng, nghĩ đến lúc cô nhìn anh trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng , mày kiếm của anh nhíu chặt , bàn tay chống trán .
Tưởng Linh Thục lại không quản được những thứ này , " vậy thì chờ đến lúc bọc không được rồi hãy nói . "
Giản Thiên Thừa nghe vậy , nhẹ vung tay xuống , ý bảo Tưởng Linh Thục không cần nói nhiều , " Trì Hoài , chuyện này năm đó chính là con một tay thu xếp , ba và mẹ của con đều không có tham dự vào một chút xíu tâm tư nào , con đối với Lệ Đề vô cùng thương yêu , cũng vượt qua xa ba và mẹ của con , có một số việc con xem mà làm đi . "
Tưởng Linh Thục muốn nói lại thôi , nếu quả thật phải như vậy , vậy cuộc hôn nhân này của con trai bà lại coi là cái gì ? Ngón tay Giản Trì Hoài ở trên đầu gối gõ nhẹ hai cái , giữa anh và Chử Đồng , luôn luôn có người phải thỏa hiệp trước , vậy anh lui ra khỏi bước này , đến tột cùng có thể hay không được Chử Đồng nhìn ở trong mắt ?
Tây Thành khu ngoại ô .
Chử Nguyệt Tình cầm quyển sách ngồi ở trên ban công , cô một chút cũng không có tinh thần , người giúp việc tới đây , đem một tô nước quả thả vào bên cạnh tay cô , " ăn đi . "
Chử Nguyệt Tình không ngẩng đầu , " tôi ăn không vô . "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!