Ta cười nói không sao, trong mắt đại phu, suy nghĩ của họ đều là bình thường.
Dương Chi Cận tiễn ta ra ngoài, khi đi qua sân của hắn, ta phát hiện ngoài sân có thêm một cây dâu, ta nhìn hắn không hiểu.
"Năm ngoái trồng, không biết năm nay có ra quả không, nếu ra quả sẽ mang đến cho ngươi."
Ta có chút ngẩn người, cúi đầu:
"Đại thiếu gia không cần như vậy, ngài sắp lấy thê tử rồi, làm như thế không công bằng với nàng."
Dương Chi Cận đứng khoanh tay, im lặng nhìn ta, gió tháng tư ấm áp dễ chịu, nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra một vẻ lạnh lùng.
Qua một lúc lâu, hắn khẽ gật đầu:
"Đi thôi, ta tiễn ngươi."
14
Từ khi nghe Dương Chi Cận nói về triều chính, ta cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện này.
Thường xuyên nghe thấy dân chúng bàn luận về chuyện các quan to tranh cãi, ta nghe mà chỉ thấy không thể tin nổi: Còn đánh nhau sao?
"Thì không có, nhưng cãi nhau thì không kém gì dân thường chúng ta, không nói tục mà vẫn chửi tổ tiên mười tám đời của nhau."
Ta tặc lưỡi kinh ngạc.
Quan to tuy học vấn cao, nhưng cũng là con người mà thôi.
Bước vào tháng năm, chuyện cãi nhau trong triều càng nhiều, đến cả Trưởng công chúa cũng có nhiều người ủng hộ.
Trưởng công chúa tuy là nữ tử, nhưng huyết thống thuần chính, người ủng hộ không ít.
Ta có chút bất an, sợ Thái tử và Trưởng công chúa đánh nhau, ta quyết định tích trữ thêm lương thực, ta và Đoạn mama như chuột, mỗi ngày ra ngoài mua sắm không để lộ vẻ gì.
Chiều hôm đó ta và Đoạn mama mỗi người xách hai bao bột về, không ngờ lúc đi thì đường còn thông, lúc về đã phong tỏa rồi, chúng ta vội vàng rẽ vào ngõ nhỏ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không ngờ còn xui xẻo hơn, trong ngõ có người đang đánh nhau.
Một đấu sáu, sáu người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng.
Người mặc đồ trắng động tác rất nhanh, dùng kiếm, võ công rất cao, lạnh lùng một kiếm kết liễu, m.á. u từ cổ người áo đen phun ra nhưng hắn vẫn không dính một giọt, y phục vẫn trắng tinh không vấy bụi.
Có thể thấy, hắn đã tính toán kỹ góc độ.
Khiến ta mở rộng tầm mắt.
Đoạn mama sợ ngây người, chỉ vào người mặc đồ trắng khóc nói:
"Đó không phải đại thiếu gia sao?"
Ta ngẩn ra một lúc, quả thật đúng là hắn.
Nhưng, Dương Chi Cận bình thường mềm yếu, giờ võ công lại cao như vậy, g.i.ế. c người gọn gàng như thế, thực sự như một Diêm La sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!