Chương 7: (Vô Đề)

Đoạn mama tiến lên, đưa ta một phong thư, ta tò mò nhận lấy, mở ra xem thì ngỡ ngàng.

Trong thư có một tờ khế ước bán thân của ta, trên đó có dấu ấn phóng thích của Dương phủ, chứng tỏ ta không còn là người hầu của Dương phủ nữa, ngoài ra còn có hộ tịch, bao gồm cả khế ước nhà cửa và danh phận của ta.

"Dương Chi Cận đưa cho ta?"

Phải. Đoạn mama lau nước mắt,

"Ngài nói đây là điều ngươi muốn, từ khi ngươi có thai ngài đã chuẩn bị xong, giờ giao cho ngươi."

"Từ nay, đi hay ở tùy ngươi."

Ta nhìn xuống những thứ trong tay:

"Mấy ngày tới mama rảnh rỗi thì đi xem căn nhà này ở đâu, có cần chuẩn bị gì trước không, đợi đủ tháng chúng ta sẽ chuyển qua, sau này đó sẽ là nhà của ta và Mạch Tuệ."

12

Căn nhà Dương Chi Cận tặng ta rất tốt, nằm giữa chốn náo nhiệt nhưng lại yên tĩnh, không lớn không nhỏ.

Không biết hắn làm thế nào thuyết phục được phu nhân, nói chung, không có bất cứ ai từ Dương phủ đến tìm ta, ta và Đoạn mama cùng với v. ú nuôi, sống những ngày yên bình bên Mạch Tuệ.

Chỉ thỉnh thoảng, Đoạn mama vô tình lỡ miệng, nói về tiến triển hôn sự của đại thiếu gia.

Ta không để tâm, nhưng hôm đó khi đi mua vải cho Mạch Tuệ, ta tình cờ gặp vị hôn thê của Dương Chi Cận, Lưu tiểu thư.

Nàng ta không nhận ra ta, dắt tay một cô nương xinh đẹp, vừa nói vừa cười đi ngang qua ta.

Lưu Tiểu thư thật sự rất đẹp, dáng cao, dung mạo thanh tú, nhìn qua cũng biết gia cảnh phú quý, xuất thân cao sang.

Nhưng cô nương bên cạnh Lưu tiểu thư còn đẹp hơn, khí chất cũng cao quý hơn.

Ta chỉ có thể cảm thán, kinh thành thật là ổ của quý nhân.

Đoạn mama sau khi thấy Lưu tiểu thư không còn nhắc đến chuyện muốn ta trở về Dương phủ.

"Với kinh nghiệm của ta, ngươi không qua nổi ba chiêu dưới tay nàng ta."

"Đúng, đúng, người ta được đào tạo từ nhỏ, chỉnh đốn thiếp thất và hạ nhân là nghề của họ." Ta cười nói.

Đoạn mama lại tiếp tục trách ta không có chí tiến thủ.

Đêm đó ta đang ngủ, bỗng nhiên cửa viện bị ai đó đập rầm rầm, Đoạn mama đi mở cửa, ta cũng khoác áo đứng dậy, cửa mở ra thì Dương Chi Cận đã bước vào.

Lâu rồi không gặp hắn, hắn gầy đi nhiều, nhưng cũng trông càng gọn gàng và trầm ổn hơn.

"Trễ thế này ngài còn qua đây, có chuyện gì sao?"

Ta hỏi hắn.

Dương Chi Cận không phải là người hành động bất cẩn, không có việc gấp, hắn không thể đến tìm chúng ta giữa đêm.

"Mẹ ta chiều nay ngất xỉu, đã mời hơn chục đại phu, cả thái y cũng đến nhưng đều bó tay." Dương Chi Cận nhìn ta,

"Vương mama nói lần trước mẹ ta đến thăm ngươi, ngươi đã nhắc đến bệnh tình của bà…"

"Ngươi đợi ta một chút."

Điều ta lo lắng đã xảy ra, có lẽ phu nhân không nghe lời ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!