Chương 3: (Vô Đề)

Không biết đêm đó hắn uống phải thuốc gì, mạnh mẽ đến bất thường.

"Khụ khụ..." Đại thiếu gia nhanh chóng quay đầu đi, mặt đỏ bừng, giọng nói càng trầm hơn, "Đêm đó, không thắp đèn."

Ngữ khí của hắn, sao ta lại nghe ra chút tiếc nuối?

Chắc chắn là ta đã hiểu lầm, dù sao đại thiếu gia là người cao quý, từ trước đến nay không gần nữ sắc, ta ở trong viện của hắn hơn một năm, hắn chưa từng nói với ta vài câu.

Phải nói, đại thiếu gia người này thật ra rất tốt.

Rất khoan dung với hạ nhân, bắt gặp ta hai lần trộm ăn vặt của hắn, trộm xem sách của hắn, hắn đều không trách phạt ta.

Đại thiếu gia còn là người quân tử, có mấy tháng ta muốn kiếm thêm, lén lút viết mấy trang truyện màu, viết được hơn chục trang, khi làm việc quên trong phòng hắn, khi ta đến tìm, hắn chưa lật xem, trả lại ta ngay.

"Tiểu Hà, buổi tối ngủ, ngươi có nghe thấy có tiếng gì đó cào cào không?"

Đại thiếu gia hỏi ta.

Khi hắn nói câu này, mắt hắn lộ vẻ sợ hãi.

"Không nghe thấy, nơi này không có sói cũng không có thú dữ." Ta nói.

Đại thiếu gia ánh mắt chuyển động, lại nói: "Tiểu Hà, vết thương của ta... ngươi đừng nói ra ngoài, ta sợ có người đến tìm, truy sát ta."

Ta muốn khuyên hắn, nguy hiểm thế này chi bằng sớm đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Nếu có người đến truy sát ta, ta hiện giờ một thân một mình, tay không tấc sắt cũng không có ai bảo vệ." Đại thiếu gia nhìn ta, thở dài, "Tiểu Hà?"

"Hử?" Ta nhìn hắn, không hiểu lắm.

"Không có ai bảo vệ ta." Hắn nhắc lại, "Ai, phế nhân như ta, c.h.ế. t ở ngoài không gây phiền phức cho người khác, mới là tốt nhất nhỉ?"

"Nếu ngài không chê, nô tỳ bảo vệ ngài?" Hắn đã tự cam chịu như thế, xuất phát từ lòng nhân đạo mà nói, ta phải khách khí.

"Vậy cảm ơn Tiểu Hà rồi." Đại thiếu gia không khách khí chút nào, lập tức nhích vào trong giường, để lại chỗ ngoài cho ta, "Chúng ta nghỉ sớm thôi."

Ta luôn cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng.

04

Ta từ chối đại thiếu gia, và tặng hắn thuốc ngủ.

"Nghe thấy tiếng cào cào, là do chất lượng giấc ngủ không tốt, đêm nay chắc chắn sẽ không nghe thấy nữa."

Ta chu đáo đắp chăn cho đại thiếu gia, trong ánh mắt u oán của hắn, ta đóng cửa rời đi.

Nhưng không ngờ, đêm nay, ta cũng nghe thấy tiếng cào cào.

Tiếng đó thật đáng sợ, rõ ràng bên cạnh giường không có gì, nhưng âm thanh lại như vang lên bên tai.

Ta dũng cảm đi ra ngoài, nhưng trong sân chẳng có gì, đợi khi ta quay lại thì tiếng đó lại có, ta chỉ còn cách đi tìm Đoạn mamma.

Đoạn mama ngủ say như chết, ngáy như sấm, ta gõ cửa nửa khắc, mà bà vẫn không tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!