Chương 2: (Vô Đề)

Đại thiếu gia vội vàng lấy bức thư ra, lật qua lật lại xác nhận không hỏng hóc mới thở phào nhẹ nhõm, ta liếc nhìn, bức thư có phong bì màu hồng phấn, nét chữ rất đẹp, rõ ràng là của nữ nhân.

Không ngờ, Đại thiếu gia cũng là một kẻ đa tình.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tú Hà, Đại thiếu gia đột nhiên gọi ta,

"về phủ với ta đi, ngươi đã là người của ta, ta quyết không để ngươi ở đây chịu khổ."

03

Ta chân thành từ chối đại thiếu gia.

Sau đó, ta rưng rưng nước mắt phân tích cho hắn nghe lợi và hại của việc đón ta về phủ. Cuối cùng, ta tổng kết lại lập trường và quan điểm của mình:

"Nếu ngài thật sự không yên lòng về nô tỳ và đứa trẻ trong bụng nô tỳ, ngài có thể mỗi tháng cấp cho nô tỳ một trăm lượng bạc sinh hoạt phí. Nô tỳ sống tốt, ngài và phu nhân tương lai cũng sẽ hạnh phúc viên mãn."

Ta chu đáo cài lại áo cho hắn, rồi trang trọng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn:

"Đôi bên cùng có lợi, đôi bên cùng thắng lợi, đại thiếu gia!"

Đại thiếu gia nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu mà không nói gì.

Ta muốn đoán tâm tư của hắn, nhưng không may là ta chẳng biết gì về hắn cả... ngoại trừ biết thân thể hắn cũng không tệ.

"Nếu ngài cảm thấy một trăm lượng là quá nhiều, thì tám mươi lượng cũng được."

Đại thiếu gia vẫn không nói gì.

"Năm mươi lượng, không thể ít hơn!" Ta bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính chi phí nuôi dưỡng đứa trẻ,

"Ăn uống, mặc quần áo, còn phải lo học phí ở tư thục..."

Ta rất giỏi tính toán chi tiêu.

Đại thiếu gia không nhìn ta nữa, giọng nói khàn khàn mang theo sự bất lực:

"Tiểu Hà, ta mệt rồi, muốn ngủ một chút."

Cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.

Từ sau khi ta và đại thiếu gia tính toán chi tiêu, hắn không nhắc lại việc đón ta về phủ, cũng không nói gì về chuyện cấp sinh hoạt phí.

Điều quan trọng hơn, hắn dự định ở lại trang tử để dưỡng thương cho đến khi khỏi hẳn.

"Vết thương của ngài rất nặng, hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải mất một tháng. Ngài có thể cố chịu đựng được không? Để Đoạn mama đưa ngài về phủ trước?"

Đại thiếu gia nhìn ta với khuôn mặt khổ sở:

"Tiểu Hà, ngươi thật sự rất không thích ta sao?"

Nói xong, hắn chống đỡ muốn ngồi dậy: Vậy... vậy ta đi!

Hắn nói đi, nhưng lại mang vẻ yếu ớt, cố mấy lần không thành, còn làm vỡ cả vết thương, trông vô cùng thê lương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!