17
Hôm nay mùng tám tháng năm, ta không hỏi về hôn sự của Dương Chi Cận, nhưng Đoạn mama không nhịn được đã hỏi.
Đã hủy rồi.
Trong bữa ăn, Dương Chi Cận nói một cách thờ ơ.
Ta và Đoạn mama đều nhìn chàng, ta hỏi:
"Lưu Tiểu thư bị Trưởng công chúa bắt làm con tin uy h.i.ế. p ngài, nàng ấy thế nào? Có ổn không?"
"Nàng lo lắng quá nhiều người rồi."Dương Chi Cận không hài lòng,
"Ngay cả nàng ấy cũng quan tâm sao?"
"Nàng ấy vô tội, ta quan tâm một chút, rất bình thường mà."
"Chỉ có nàng là vô tội." Dương Chi Cận gõ đầu ta,
"Vương triều thay đổi, tất cả những người tham gia, đều không vô tội."
Ta sau này mới biết, người mà ta gặp bên cạnh Lưu tiểu thư hôm đó, là Trưởng công chúa.
Nàng và Trưởng công chúa có quan hệ rất tốt, nghe nói là lớn lên cùng nhau.
Dương Chi Cận không nói rõ, nhưng Đoạn mama nghe ngóng được, nói Lưu tiểu thư đồng ý gả cho Dương Chi Cận, không phải vì chàng, mà vì Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa bức cung không phải là quyết định nhất thời, nàng đã lên kế hoạch từ lâu, thậm chí cả việc Tiên đế bị bệnh, nàng cũng có phần can thiệp.
Ta khá khâm phục Trưởng công chúa, một nữ nhân, trong thế giới này có thể đạt đến mức đó, có được sự ủng hộ của nhiều triều thần như vậy, nàng ta thật xuất sắc.
Về những chuyện khác, chỉ có thể nói kẻ thắng làm vua, hoặc là vận may, hoặc là số mệnh?
"Thế Lưu tiểu thư đâu?"
Chết rồi. Dương Chi Cận nói bằng giọng điệu bình thản,
"Sau khi Trưởng công chúa chết, nàng ta ôm t.h. i t.h. ể của Trưởng công chúa tự vẫn."
Ta càng ngạc nhiên hơn.
Tú Hà, Dương Chi Cận đưa tay ra cho ta,
"Vết thương của ta rất đau."
Đau thế nào? ta vội tới xem vết thương của chàng, chàng mô tả đủ kiểu đau, kết luận là muốn ta thổi thổi cho đỡ đau.
Ta: …
Cuối cùng vẫn không thắng nổi chàng, ta đành thổi thổi cho chàng ấy.
Thật là trẻ con.
18
Dương Chi Cận lại không về nhà nữa.
Chàng cứ ở lại chỗ ta, ở trong phòng khách, thậm chí còn không đi chầu sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!