Dương Lỗi nhìn những quyển tiểu thuyết hiện lên trong đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Giá trị danh vọng? Những quyển tiểu thuyết này cần phải dùng cái gọi là Giá trị danh vọng để đổi lấy? Những giá trị danh vọng này là cái gì? Danh tiếng của mình à?"
Hôm qua, khi giao diện này hiện lên trong đầu hắn thì cũng chỉ có những ô biểu tượng, ô biểu tượng [Tiểu thuyết] không thể tiến vào, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy Giá trị danh vọng là hơn 9.000.
Bây giờ giá trị danh vọng đã hơn mười ngàn rồi, có thể tiến vào giao diện [Tiểu thuyết].
Trong lòng Dương Lỗi có rất nhiều nghi vấn, nhưng những giao diện khác lại không tiến vào được, hắn cũng không biết phải hỏi ai.
"Những quyển sách này...! Hình như mình không cần Giá trị danh vọng cũng có thể đọc?"
Hắn hơi suy ngẫm một chút, sau đó thử lật một quyển ra, không ngờ đúng là không có bất cứ trở ngại nào, căn bản không cần cái gọi là Giá trị danh vọng.
Sau khi xem xong phần giới thiệu, Dương Lỗi vô cùng kinh ngạc.
"Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi chỉ tồn tại sự lạnh lẽo và bóng tối, chín con rồng khổng lồ đang lôi một chiếc quan tài bằng đồng thau, tồn tại từ rất xa xưa..."
"Giới thiệu gì mà ngắn thế!"
Dương Lỗi rất thích đọc tiểu thuyết, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên những trang web lớn nhỏ của nước Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vừa đọc phần giới thiệu đã cảm thấy bị thu hút.
Tiến vào "Chương 1: :", Dương Lỗi đọc tiếp.
Trong truyện, nhân vật Diệp Phàm và các bạn học đi đến Thái Sơn, trong lúc vô tình đã bị chín con rồng kéo quan tài kia đưa đến một khu vực bầu trời đầy sao, sau đó, Diệp Phàm mới biết bản thân mình chính là Hoang Cổ Thánh Thể.
Dọc đường trải qua vô số nguy hiểm, học được rất nhiều nguyên thuật, chiến đấu với các Thánh địa thế gia, chiến đấu với sinh vật cổ đại, gây dựng lại Thiên Đình...
Sau khi đọc xong hơn một trăm chương đầu của quyển sách, Dương Lỗi hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đến cuối cùng, đọc đến đoạn Diệp Phàm đạt tới Chuẩn đế của Cửu Trùng Thiên, liên tục chém giết những nhân vật cấp Đế khác thì trong lòng hắn càng cảm thấy sôi trào.
Cứ như vậy, Dương Lỗi vô thức đọc hết cả quyển tiểu thuyết.
"Quyển truyện này viết hay quá."
Trong mấy năm qua, Dương Lỗi thích nhất là đọc sách, hắn gần như đã đọc hết tất cả những quyển tiểu thuyết được đề cử trên mạng, thế nên ánh mắt của hắn rất cao, không phải quyển nào cũng sẽ đọc.
Thế mà bây giờ, hắn lại hoàn toàn bị [Che trời] thu hút!
Toàn bộ nội dung của [Che trời] vô cùng tráng lệ, khung cảnh hoành tráng, khắc họa các nhân vật phụ cũng rất tốt: Vô Thủy đại đế, Ngoan Nhân đại đế, Thần vương Khương Thái Hư hầu tử, Lão Phong tử, Hoa Vân Phi, Tiểu Bằng vương, tổ ba người Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Long Mã...
Dương Lỗi nghĩ đến những nhân vật này, không tự giác mà phác họa ra hình tượng của bọn họ!
Hắn cảm thán một chút, sau đó bỗng nhiên giật mình.
"Thời gian đọc sách của mình sao mà nhanh thế?"
Lúc này, Dương Lỗi hoàn toàn choáng váng.
Toàn bộ quyển tiểu thuyết [Che trời] là một tác phẩm hơn sáu triệu chữ, vậy mà hắn chỉ đọc hơn hai tiếng là xong.
"Có vẻ như thời gian đọc sách trong đầu khác với thời gian đọc sách bên ngoài."
Đọc sách bên ngoài là lật từng trang để xem, nhưng đọc sách trong đầu thì Dương Lỗi đọc bằng suy nghĩ, giống như dòng chảy thời gian đột nhiên chậm lại rất nhiều!
Một phút ở thế giới bên ngoài tương đương với một giờ đọc trong giao diện.
Dương Lỗi không biết tại sao giao diện này lại tồn tại, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!