Chương 7: Người Hồ ăn thịt người

Dịch giả: argetlam7420

"Lão gia, bên dưới chữ thứ nhất "Thượng " là chữ gì thế?" Lão Ngũ hỏi.

"Thanh." Mạc Vấn nhặt lên mấy que củi bỏ vào trong đống lửa.

"Thượng Thanh là cái gì?" Lão Ngũ thuận miệng hỏi.

" Đạo gia có ba vị Tổ Sư, được thế nhân gọi là Tam Thanh, Thượng Thanh là một trong ba vị đó." Mạc Vấn trả lời, Đạo gia và Nho gia có nhiều điểm chung về lý luận, mà Mạc Vấn học chủ yếu lại là sách của Nho gia cho nên đối với Đạo gia cũng hiểu tương đối.

" Phía sau tấm bảng gỗ viết gì vậy?

"Lão Ngũ tò mò hỏi. Mạc Vấn nghe vậy ngồi sát lại gần đống lửa, nhờ ánh lửa đánh giá chữ viết ở mặt sau tấm bảng gỗ. Tấm bảng gỗ cũng chỉ lớn chừng bàn tay, trái phải trên dưới viết chằng chịt toàn chữ nhỏ, phân thành năm hàng, Hàng thứ nhất viết:" Thiên niên (nghìn năm) pháp hội, Thượng Thanh thân lâm (đích thân đến), chương tuyển thiên hạ, vô lượng độ nhân."

Hàng hai:

"Mẫn Châu Vô Lượng sơn, Thượng Thanh pháp tràng*.

"(khu đất lớn để làm pháp) Hàng ba:" Tân sửu niên chính nguyệt thập ngũ.

"(15 tháng Giêng năm Tân Sửu) Hàng bốn:" Huề ngân thập lưỡng.

"(mang theo mười lượng bạc) Hàng năm:"Ất vị cửu nhị tứ.

"(Ất Mùi, thứ tự 924) Mạc Vấn xem xong lắc đầu cười khổ, vung tay đem tấm bảng gỗ ném vào trong đống lửa."Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn ném đi tấm bảng gỗ, không hiểu hỏi.

"Đây là thiệp mời của mấy tên đạo sĩ gian xảo, lấy danh nghĩa thu học trò để lừa gạt tiền bạc.

"Mạc Vấn thuận miệng trả lời. Chương (cây nhãn) là loại cây có gỗ tốt, có mùi thơm, chạm khắc dễ dàng,"chương tuyển" ngụ ý là tuyển chọn nhân tài, "vô lượng độ nhân" ngụ ý chính là truyền đạo.

"Nói vậy nghĩa là sao, người đọc một chút cho ta nghe coi.

"Lão Ngũ nghe vậy rất là tò mò, đem tấm bảng gỗ của mình nhét vào tay Mạc Vấn. Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là đem chữ trên tấm bảng gỗ đọc ra, hai tấm bảng gỗ có nội dung đại khái giống nhau, chẳng qua khác nhau ở dãy số hàng cuối cùng, số trên tấm bảng này viết là" Ất vị tam lục cửu"

(Ất Mùi, thứ tự 369)

"Lão gia, làm sao người biết đây là trò lừa gạt người?" Lão Ngũ nghĩ không ra, hỏi.

"Ngươi đã từng thấy tiên nhân bao giờ chưa?" Mạc Vấn hỏi ngược lại.

"Chưa thấy bao giờ, mà tiên nhân làm sao có thể để cho chúng ta thấy được." Lão Ngũ lắc đầu.

"Vậy được rồi, Thượng Thanh trong truyền thuyết là một trong ba vị tiên nhân có pháp lực cao nhất, hắn làm sao có thể hạ phàm thu học trò? Huống chi tiên nhân sống đạm bạc thanh tịnh, không quan tâm tới bên ngoài. Nếu thật là có tiền mới truyền đạo, chẳng phải cũng chỉ giống như mấy thứ tạp kỹ ngoài đường thôi sao?" Mạc Vấn nói.

"Lão gia nói đúng lắm, thế dòng cuối cùng trên tấm bảng rốt cuộc chỉ cái gì?" Lão Ngũ gật đầu, lại lần nữa đặt câu hỏi.

"Đó là số thứ tự, dựa theo thiên can địa chi để đếm. Thiên can địa chi cứ sáu mươi lại lặp lại một lần, nếu như gom lại đầy đủ các bảng gỗ thế này chắc hẳn cũng phải mấy vạn cái." Mạc Vấn đem tấm bảng gỗ trả lại cho lão Ngũ.

( Tức là thế này.

Thiên Can có: giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý, tất cả 10 cái. Địa Chi chính là 12 con giáp. Ghép 1 can với 1 chi sẽ thành tên 1 năm âm lịch, VD: năm Giáp Tý. Cứ sau 60 năm năm Giáp Tý lại lặp lại 1 lần.

Số thứ tự trên bảng gỗ chắc là từ 1--> 999, tức là riêng Ất Mùi đã có 999 tấm từ 1 đến 999, nhân với 60 = gần 6 vạn tấm @@)

"Không ai thu học trò có thể thu trên vạn người được." Lão Ngũ nhận lấy tấm bảng gỗ cũng đem vào trong đống lửa định đốt.

"Chớ đốt, giữ lại."

Mạc Vấn thấy vậy ngăn cản lão Ngũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!