Lúc Hoắc Long Đình trở về đã là rạng sáng, cửa phòng Sầm Tư Kỳ đang đóng, hắn đi qua gõ cửa vài cái, qua nửa phút bên trong mới có chút động tĩnh, cửa phòng được kéo mở ra, Sầm Tư Kỳ đang mặc áo ngủ hai mắt mông lung, nửa bên mặt vẫn nhìn thấy được vết sưng đỏ.
"Xin lỗi Hoắc tiên sinh, thấy ngài mãi không về nên tôi đi ngủ trước." Tiếng nói Sầm Tư Kỳ hơi khàn khàn, đôi mắt khẽ rũ xuống không nhìn Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình duỗi tay nâng cằm cậu lên, nheo đôi mắt lại nhìn kỹ: Đau không?
(Giờ anh hỏi câu này thì có tác dụng gì? )
Sầm Tư Kỳ dời tầm mắt:
"Đã không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi."
Tức giận?
Không có.
Sầm Tư Kỳ trong lòng cười khổ, cậu có tư cách để tức giận sao? Thời điểm mới vừa bị đánh còn cảm thấy vừa oan ức vừa mê man, nhưng cả đêm một mình trên bờ cát hứng gió lạnh trong đầu liền thanh tỉnh, có lẽ vì thái độ của Hoắc Long Đình mấy ngày nay mới làm cậu nổi lên tâm tư không nên có, hiện tại chỉ là nhận rõ được thực tế mà thôi, cho nên lúc trở về ngã lên giường liền ngủ mất, cái gì cũng không nghĩ nữa, cậu ngược lại có chút nhẹ nhàng.
Phản ứng của cậu bình thản như thế trái lại làm Hoắc Long Đình không thoải mái, lúc hắn đánh một cái tát kia thật sự không nghĩ nhiều, một mặt đúng thật là bực bội Sầm Tư Kỳ mang phiền phức tới cho hắn, mặt khác cũng là đưa cho nhà họ Vương chút mặt mũi tránh làm sự tình thêm náo loạn, nhưng tận mắt chứng kiến Sầm Tư Kỳ từ sốt ruột biện giải đến vẻ mặt lặng lẽ bây giờ, tia sáng trong mắt toàn bộ ảm đạm đi, hắn lại vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy tên nhóc này đang cố ý cùng mình gây sự, thế nhưng Sầm Tư Kỳ nói, cậu không có.
Thật không có?
Sầm Tư Kỳ bị hắn giữ cằm, mặt không thể di chuyển, rũ mắt làn mi hơi rung động, thoạt nhìn có vài phần đáng thương:
"Thật sự không có… Tôi không dám."
Hoắc Long Đình nhăn mi lại, lạnh mắt nhìn Sầm Tư Kỳ, hắn muốn từ trong ánh mắt cậu tìm ra chứng cứ, nhưng trong mắt Sầm Tư Kỳ chỉ có một vẻ đạm mạc, cậu thật sự không tức giận, chỉ là bi ai mà thôi, bi ai chính cậu tự hạ thấp mình cùng sa đoạ.
Sau một lúc giằng co Hoắc Long Đình buông tay ra, xoay người đi về phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Thân thể Sầm Tư Kỳ vô thức theo tiếng cửa đóng lại mà giật mình một chút, ngơ ngác đúng ở cạnh cửa một lúc lâu, rồi cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cơ bản kế hoạch nghỉ phép tuần đầu tiên đã sớm kết thúc, Hoắc Long Đình hoàn toàn không còn hứng thú, sáng sớm hôm sau liền dự định rời đi.
Sầm Tư Kỳ qua loa thu dọn hành lý, yên lặng không lên tiếng theo hắn xuống lầu, ở đại sảnh lầu một trong khách sạn, bọn họ lần nữa đụng phải hai cha con Vương Gia Hân.
Vụ việc tối hôm qua, giống như chưa hề phát sinh, Vương Gia Hân lại tung tăng nhảy nhót, cười híp mắt đi qua chào hỏi Hoắc Long Đình, thuận tiện mời hắn:
"Aaron, chúng ta hôm nay cùng nhau ra biển được không?"
"Trong nhà có việc, tôi phải về trước, sẽ đi bây giờ." Hoắc Long Đình nhếch miệng, có lệ nói.
"Nhanh như vậy đã về sao?" Nghe vậy Vương Gia Hân mất hứng mà vẫu miệng.
"Hôm nay liền trở về?" Vương Minh Thắng cũng thuận miệng hỏi.
Hoắc Long Đình gật đầu, giải thích:
"Cũng đã ở ba bốn ngày, vốn định hôm nay sẽ trở về."
Hắn nói như vậy, cha con nhà họ Vương cũng không tiếp tục giữ lại nữa, Vương Gia Hân đi về phía trước đưa một hộp quà nhỏ tinh xảo cho Hoắc Long Đình, ngượng ngùng cười:
"Tặng cho anh, nhất định phải dùng đó."
Hoắc Long Đình cười cười, nhận lấy nhét vào trong túi quần, nói một tiếng cảm ơn, ra cửa lên xe, Sầm Tư Kỳ vẫn luôn bị làm lơ cũng nhanh chạy đuổi theo.
Khi trở về như cũ vẫn là đi máy bay trực thăng, lần nữa trằn trọc đến sân bay quốc tế ở phụ cận thành phố.
Thời gian còn sớm, lúc tới sân bay rồi Hoắc Long Đình không vội vã xuống xe, mà là ở trong xe hút một điếu thuốc, Sầm Tư Kỳ nhìn ra được tâm tình hắn không tốt lắm, yên lặng ngồi một bên không dám lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!