Sau đấy vẫn là Hoắc Long Đình đưa Sầm Tư Kỳ trở về, dọc đường đi về Sầm Tư Kỳ một câu cũng không nói, Hoắc Long Đình vài lần quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn đều duy trì tư thế và ánh mắt không tiêu cự ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Lo lắng, hối hận, không cam lòng, nhiều loại cảm xúc phức tạp cứ lặp đi lặp lại kích thích thần kinh Hoắc Long Đình, hắn lại không dám hỏi lấy một câu, không dám nghĩ đến tình cảnh lúc Sầm Tư Kỳ dưới thân hắn rơi lệ như sắp chết kia.
Sau khi xe dừng lại Sầm Tư Kỳ không nói lời nào đẩy cửa xuống xe, Hoắc Long Đình cùng xuống, hai người trầm mặc mà đứng cạnh nhau, lúc lâu sau, Sầm Tư Kỳ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đen kịt không một ánh sao, lắp bắp nói:
"Hoắc tiên sinh, sau này chúng ta thật sự đừng gặp lại nữa."
"Thật sự… Một chút khả năng thôi cũng không có sao?" Hoắc Long Đình gian nan khàn giọng hỏi cậu, trong cuống họng tất cả đều là mùi vị đắng chát.
"Nếu Hoắc tiên sinh nhất định không chịu buông tha tôi, tôi chỉ có cách né đi thật xa, thế giới này lớn như vậy, Hoắc tiên sinh cũng không thể một tay che trời hết từng ngóc ngách, rồi cũng có chỗ cho tôi trú thân."
Em đừng đi!
Vừa nghe cậu muốn lần nữa rời đi, Hoắc Long Đình nhất thời cuống lên, trong âm thanh đã mang thêm nghẹn ngào,
"Sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa, anh bảo đảm sẽ không xuất hiện trong tầm mắt em, không quấy nhiễu cuộc sống của em nữa… Anh cầu xin em, đừng rời đi nữa, ít nhất… Ít nhất để anh có thể từ xa nhìn thấy em là được rồi, được không em?"
"Vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"
Sầm Tư Kỳ nhẹ giọng nỉ non,
"Sau này tôi có cuộc sống của tôi, anh cũng có của mình, anh không phải không thể buông bỏ tôi, anh chỉ là không cam lòng mà thôi, anh thật sự không cần thiết phải chấp nhất với tôi tới vậy, thật sự, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả."
Hoắc Long Đình đôi mắt đỏ ngầu nhìn Sầm Tư Kỳ, một câu giải thích cũng không thốt ra được, hắn không biết phải làm như thế nào mới có thể làm Sầm Tư Kỳ tin tưởng hắn thật sự yêu cậu, hắn đau lòng lại áy náy, có thể nói thành lời nhưng lại thấy vừa yếu ớt vừa bất lực.
Suốt buổi tối hôm đó Sầm Tư Kỳ đều không thể ngủ ngon, sáng hơn hơn sáu giờ liền tỉnh, trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ từ số lạ, cậu không để ý, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Người trong gương có khuôn mặt sầu khổ, phía dưới đôi mắt mang theo hai vành đen khổng lồ, cả đêm cậu đều mơ thấy những thứ ngổn ngang kia trong giấc mộng, mơ hồi lâu lại hồi tưởng đến cậu và Hoắc Long Đình trước đây, cậu thật sự không còn nghĩ đến nữa, nhưng mà có một số việc không phải cậu chỉ cần dựa vào lý trí là có thể khống chế được.
Ngẩn người trước bồn rửa tay lúc lâu, Sầm Tư Kỳ mới mở nước lạnh cúi người trực tiếp dội lên trên mặt.
Số điện thoại kia gọi đến gần thứ ba, Sầm Tư Kỳ nhấn nút nghe, đối phương là một giọng nam xa lạ:
"Xin chào Sầm tiên sinh, tôi là Hoắc Chiêu Lâm, còn nhớ không? Hai năm trước ở châu Âu, anh giúp tôi thiết kế nội thất."
Cậu đương nhiên biết Hoắc Chiêu Lâm, là cháu trai của Hoắc Long Đình, Sầm Tư Kỳ không khỏi nhíu mày:
"Xin chào, xin hỏi Hoắc tiên sinh có việc gì sao?"
"Anh có thể hay không… đến bệnh viện một chuyến, chú út tôi hôm qua chú ấy nhập viện, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, anh có thể đến xem chú út hay không?"
Nghe vậy Sầm Tư Kỳ trong lòng run lên bần bật, theo bản năng mà nắm chặt tay, hít sâu sau đấy mới mở miệng lần nữa, tận lực đè nén thanh âm run rẩy:
"Anh ấy xảy ra chuyện gì?"
"Dùng thuốc ngủ quá liều."
Bốn mươi phút sau Sầm Tư Kỳ đến khu phòng bệnh trong bệnh viện, Hoắc Chiêu Lâm ở trên hành lang bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với bác sĩ, sau khi nhìn thấy cậu đi tới, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh có thể tới xem chú út."
Sầm Tư Kỳ mặt trắng bệch hỏi y:
"Anh ấy rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Chú út tối hôm qua uống hơn nửa lọ thuốc ngủ, may mắn trợ lý phát hiện kịp thời đưa chú ấy tới bệnh việc, đã rửa sạch dạ dày rồi, hẳn không còn vấn đề gì lớn nữa."
Vì sao chứ… Sầm Tư Kỳ run run đôi môi, cơ hồ không nói ra lời, Hoắc Long Đình tại sao lại muốn uống thuốc ngủ, anh ấy rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!