Sau khi Sầm Tư Kỳ về nước được một tuần lễ, Hoắc Long Đình nhận được tin nhắn cậu gửi đến, nhưng lần này thật sự là gửi cho bản thân hắn:
"Hoắc tiên sinh, chúng ta gặp mặt một lần đi."
Lần đầu tiên Hoắc Long Đình phát hiện cái danh xưng này chói mắt như thế nào, ngày này rốt cuộc cũng đến rồi, hắn lừa Sầm Tư Kỳ năm năm, cuối cùng vẫn là bị cậu phát hiện thôi.
Muốn biết rõ ràng thân phận của Triệu Sinh cũng không khó, Tống Nghiêm Minh nhờ bạn bè ở công ty truyền thông tra xét thông tin giúp Sầm Tư Kỳ, phát hiện chủ nhân của số điện thoại kia thật sự là Hoắc Long Đình, ở khoảnh khắc biết được sự thật, Sầm Tư Kỳ trầm mặc rất lâu, cậu không nói ra được cảm giác chính xác trong lòng mình là gì, nghĩ đến năm năm qua trong những đêm không ngủ được cậu và Triệu Sinh cùng nhau trò chuyện ít nhiều, thẳng thắn đem trái tim mình kể cho hắn nghe, nghiêm túc đem tâm tư mình bày ra trước mặt, tự cho là lấy chân tâm đối đãi, kỳ thật lại giống như kẻ ngu khờ, bị người ta đùa giỡn trong tay.
Phải đến lúc nào đây, câu mới có thể chân chính từ trong bóng tối và sự khống chế của Hoắc Long Đình mà bước ra?
Ngồi ở quán cà phê đối diện Hằng Đình chờ Hoắc Long Đình tới Sầm Tư Kỳ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt, thời gian năm năm, mình cứ giống như một trò cười, cậu cho rằng từ rất lâu bản thân đã thoát khỏi Hoắc Long Đình rồi, thế nhưng từ trước tới nay chỉ đều là từ phía cậu mà thôi.
Hoắc Long Đình đẩy cửa quán cà phê vội vàng đi đến, bốn mắt nhìn nhau, đã lâu không đối diện với sự bi hài của bản thân như vầy*, Sầm Tư Kỳ lãnh đạm nhìn người đàn ông vừa quen cũng vừa lạ trước mặt, Hoắc Long Đình giống như không có gì thay đổi, vừa lại như chỗ nào cũng khác, chỉ là qua nhiều năm như vậy một lần nữa gặp lại hắn, trong lòng cậu đã không còn cảm xúc dâng trào mà không thể kiềm chế được nữa rồi, càng không có chuyện cứ đối mặt với hắn cậu sẽ sinh ra cảm giác mê mẩn quyến luyến, đây có thể là món quà duy nhất thời gian mang đến cho cậu.
Hoắc Long Đình ngồi xuống đối diện với Sầm Tư Kỳ, hắn tham lam nhìn ngắm thiếu niên tuấn tú nay đã trưởng thành ở trước mặt mình, mấy năm nay cứ cách mấy tháng hắn lại bay đến nước E một lần, xa xa nhìn Sầm Tư Kỳ một cái rồi lại trở về, không được một lần nào, giống như bây giờ có thể gần cậu đến thế.
Lồng mèo ở bên chân Sầm Tư Kỳ, con mèo vốn là đang uể oải nằm rạp trên đất vừa thấy Hoắc Long Đình lập tức đứng lên, hướng về phía hắn không ngừng kêu to, Sầm Tư Kỳ ôm nó ra đưa cho Hoắc Long Đình, nói nhạt:
"Con mèo này, Hoắc tiên sinh vẫn nên nhận về đi, tôi với nó đã năm năm không gặp, nó từ lâu đã không nhớ tôi rồi, bây giờ nó chỉ biết có một mình anh, hai ngày nay ở chỗ tôi đồ nào nó cũng không chịu ăn, tôi không nuôi nó được đâu."
Hoắc Long Đình nhẹ giọng thở dài:
"Tư Kỳ, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, em chỉ muốn nói với anh những điều này thôi sao?"
"Còn có thẻ ngân hàng này anh giữ đi, mật mã là sáu số một, bên trong là tiền thuốc thang và an táng bà nội tôi lúc trước, khất nợ anh nhiều năm như vậy rất xin lỗi, lợi tức đều ở hết trong đó."
Sầm Tư Kỳ tự nhiên nói, đem tấm thẻ đẩy tới trước mặt Hoắc Long Đình, đây là tích góp mấy qua của cậu, bây giờ toàn bộ đều đưa cho Hoắc Long Đình, cậu cuối cùng đã có thể thở ra một hơi.
Hoắc Long Đình nhíu mày, đem thẻ ngân hàng cầm lên:
"Còn gì nữa không? Còn thứ gì khác muốn trả lại cho anh nữa không? Có phải bắt đầu từ hôm nay chúng ta coi như dứt khoát giải quyết xong tất cả?"
"Triệu Sinh… Vẫn luôn là anh sao?"
"Em hy vọng cậu ta là ai đó khác? Em thật sự mong có một đàn em như vậy tồn tại sao?"
Sầm Tư Kỳ ánh mắt ngày càng ảm đảm đi, thấp giọng nỉ non:
"Tôi đã thật lòng xem cậu ấy là bạn, vậy mà tất cả chỉ là giả."
Nhìn cậu như vậy, Hoắc Long Đình không khỏi đau lòng, chuyện này không hắn thể giải thích được, Triệu Sinh từ đầu tới cuối chỉ là lời nói dối hắn bịa ra để gạt Sầm Tư Kỳ: Xin lỗi…
"Thôi, là chính tôi ngu ngốc mà, chẳng trách được người khác."
Sầm Tư Kỳ không nói nữa, đem ngụm cà phê cuối cùng uống hết, đứng lên:
"Xin lỗi Hoắc tiên sinh, lát nữa tôi còn hẹn phỏng vấn, phải đi trước rồi."
"Sau này chúng ta làm bạn cũng không được nữa sao?"
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Sầm Tư Kỳ nhẹ giọng nói:
"Bạn của tôi vẫn luôn là Triệu Sinh, thế nhưng cậu ta là giả, thì cái gọi là bạn bè cũng là giả mà thôi."
Nói xong cuối cùng cậu gật đầu, xoay người ra khỏi quán cà phê.
Hoắc Long Đình nhìn bóng lưng cậu rời đi, hai chân như đeo chì không thể đứng dậy được, hắn thậm chí không dám đuổi theo, mãi cho đến khi con mèo bên chân nhẹ lôi kéo ống quần hắn rồi kêu vài tiếng, hắn mới từ từ lấy lại tinh thần, ngoài cửa sổ là ánh nắng giữa hè chiếu đến làm mắt hắn sinh đau, hắn dùng sức nhắm mắt lại, cố để những người xa lạ xung quanh không nhìn thấy được vành mắt hắn đỏ bừng.
Phỏng vấn ngày hôm nay của Sầm Tư Kỳ là với một công ty thiết kế nổi danh trong nước, quá trình rất thuận lợi, ngay tại chỗ đã được giám đốc công ty chấm trúng rồi, đồng ý cho cậu cấp bậc rất cao, lương bổng cũng khá khả quan, còn có thể chu cấp chỗ ở, đối với Sầm Tư Kỳ mà nói, những điều kiện này đã đủ ưu việt rồi, cậu cũng muốn nhanh chóng ổn định, không do dự quá nhiều nữa, trong cùng một ngày ký luôn hợp đồng lao động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!