Chương 42: (Vô Đề)

Đẩy xe hành lý ra đến cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Chi Hòa đang vẫy tay gọi tên mình, Sầm Tư Kỳ cười cười, đi lên trước phía cùng với cậu ấy trao một cái ôm, sau đó là Tống Nghiêm Minh.

"Cảm ơn hai người đã tới đón tôi nha."

"Đi đường vất vả rồi," Thẩm Chi Hòa kéo Sầm Tư Kỳ cẩn thận quan sát một phen, hỏi cậu, "Cậu xảy ra chuyện gì hả? Sao gầy tới như vầy rồi? Hình như còn cao thêm chút nữa thì phải."

Sầm Tư Kỳ cười ha ha: "Chắc do cày nhiều quá*."

Cậu mang quà gửi tặng cho Thẩm Chi Hòa và Tống Nghiêm Minh, Thẩm Chi Hòa cười đụng vai cậu: "Khách khí vậy làm gì, còn quà cáp nữa chứ."

"Nên mà."

So với Thẩm Chi Hòa ở đại học năm đó bây giờ đã sáng sủa hơn nhiều, công lao đại khái chắc đều là của Tống Nghiêm Minh, nhìn thấy Tống Nghiêm Minh tự nhiên ôm bờ vai cậu ấy, Sầm Tư Kỳ xúc động lại có chút ao ước, cười cười, cùng hai người họ đẩy hành lý ra sân bay.

Ngồi trên xe, Thẩm Chi Hòa và Tống Nghiêm Minh thuận miệng hỏi thăm sinh hoạt mấy năm qua ở nước ngoài của Sầm Tư Kỳ như thế nào, Sầm Tư Kỳ trả lời từng cái một, cuối cùng cậu nói: "Tôi từ chức rồi, lần này về sẽ không đi nữa, dự định sẽ cắm rể ở đây luôn."

"Từ chức?" Thẩm Chi Hòa nghe vậy bất ngờ, "Nhanh như vậy đã quyết định xong rồi sao?"

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu: "Ừm… Bất quá có thể tôi sẽ tìm công việc khác, đề nghị lúc trước của hai người, vẫn là thôi đi."

"Được rồi, biết lo lắng của cậu mà, không làm cũng không sao, tụi tôi cũng không miễn cưỡng cậu làm gì." Thẩm Chi Hòa cười nói.

Công ty của bọn họ có hợp tác mật thiết với Hằng Đình, Sầm Tư Kỳ sắp tới làm việc, không thể tránh khỏi tiếp xúc với Hoắc Long Đình, chưa nói được đối phương có mượn cớ đến quấy rầy cậu không, Sầm Tư Kỳ có băn khoăn bọn họ đương nhiên cũng không muốn làm người khác khó xử.

Sầm Tư Kỳ vừa về nước, hai người Thẩm Chi Hòa liền trực tiếp đưa cậu về nhà bọn họ ở tạm, đi qua ba con đường là đến được khu chung cư Thẩm Chi Hòa và Tống Nghiêm Minh cùng nhau vay mua, mấy năm qua công ty bọn họ phát triển không ngừng, đã có quy mô không nhỏ, hai người kiếm cũng được kha khá tiền, sự nghiệp và tình yêu đều ổn định, chính là trạng thái cuộc sống lý tưởng nhất rồi.

"Buổi tối đi ra ngoài ăn đi, anh mập và Lưu Hướng Dương cũng tới, tụi mình cũng có năm năm chưa gặp rồi."

Thẩm Chi Hòa giúp đỡ Sầm Tư Kỳ sắp xếp hành lý thuận miệng nói tới cuộc hẹn buổi tối, Sầm Tư Kỳ gật đầu cười: "Được, sẵn dịp tôi có quà muốn gửi hai người đó."

Tống Nghiêm Minh đi ra ban công nói chuyện điện thoại rồi trở vào, hỏi hai người: "Dự án Hằng Đình đầu tư cho thiết kế khu dân cư trên núi lúc trước của chúng ta, ngày hôm qua đã chính thức khánh thành rồi, bên đó có gửi ảnh qua, hai người muốn xem qua không?"

Thẩm Chi Hòa theo bản năng mà nhìn Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ sắc mặt bình tĩnh trả lời: "Cũng được, tôi cũng muốn nhìn xem đến cuối cùng làm ra được hình dạng gì."

Tống Nghiêm Minh mở mail đem ảnh download xuống, lướt qua từng tấm từng tấm, Sầm Tư Kỳ nghiêm túc nhìn, trong lòng tư vị phức tạp vô cùng, Hoắc Long Đình thật sự đem thiết kế ban đầu của bọn họ làm thành thật như đúc, có thể làm tới như vậy hoàn toàn không dễ dàng, thế nhưng hắn đúng thật là làm được.

"Tháng trước tôi đi giám sát công trình còn chưa được thế này đâu, đúng là rất tốt, Hằng Đình có tâm."

Tống Nghiêm Minh thấp giọng giải thích, Sầm Tư Kỳ đứng lên, để lại câu "Tôi đi rửa mặt thay quần áo cái đã" rồi trở về phòng, Thẩm Chi Hòa nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Tống Nghiêm Minh: "Nói với Tư Kỳ mấy cái đấy làm gì chớ?"

Tống Nghiêm Minh nặn nặn tay cậu ấy: "Không có gì đâu, anh chỉ cảm thấy cậu ấy nên biết mấy cái đó mà thôi."

Địa điểm liên hoan buổi tối là ở một nhà hàng lẩu làm ăn rất được, Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương đều dẫn theo bạn gái tới, Ngụy Đông và bạn gái tuần sau sẽ cử hành hôn lễ, đối tượng là một chị gái thành thục, so với gã thì lớn hơn ba tuổi, còn bạn gái của Lưu Hướng Dương vẫn còn là sinh viên đại học, Thẩm Chi Hòa nói nhỏ cho Sầm Tư Kỳ, đây không biết lần thứ mấy y đổi rồi ấy, không cần tin quá đâu.

Sầm Tư Kỳ cười ôm từng người bọn họ, lại bắt tay với hai bạn nữ, sau khi ngồi xuống cậu nhìn quanh một vòng, bất đắc dĩ cười nói: "Các cậu đều có cặp có đôi, mỗi tôi là cái thân FA đây này, đáng thương thật luôn."

Lưu Hướng Dương khịa cậu một câu: "Cậu ở nước ngoài năm năm, vậy mà không đem được em ngoại quốc nào về hả?*"

"Cậu nghĩ cái gì vậy chớ? Tôi đâu có dễ dãi thế đâu."*

Nói đùa vài câu cảm giác lạ lẫm do mấy năm không gặp liền biến mất, giống như trước đây vậy, bọn họ là bạn học thân nhất cũng là bạn bè tốt nhất của nhau.

Mấy năm trôi qua từng người trong bọn họ đều đã trưởng thành, trên con đường sự nghiệp không hẳn là thuận buồm xuôi gió nhưng đều đã có đôi chút thành tựu, so sánh với nhau, Sầm Tư Kỳ ngược lại là dân du học duy nhất thất nghiệp, tuy rằng không ai tin cậu không tìm được công việc bản thân vừa lòng.

Bị hỏi dự tính sau khi về nước, Sầm Tư Kỳ cười nhạt, trả lời: "Đã gửi CV mấy nơi, cũng nhận được thư trả lời rồi, mấy ngày tới sẽ lục tục đi phỏng vấn thôi."

"Mà cậu nghĩ gì thế? Muốn về nước cũng có thể xin điều về chi nhánh ở đây mà? Sao phải trực tiếp từ chức luôn vậy?

"Muốn thay đổi hoàn cảnh, ở mãi một chỗ cũng không tốt," Sầm Tư Kỳ lắc đầu nói, "Mà cũng đã từ chức rồi, giờ nói lại cũng đâu có ích gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!