Chương 21: (Vô Đề)

Bảy giờ rưỡi tối, Sầm Tư Kỳ đi ra từ thư viện, bụng đói tới cồn cào, nửa tháng này đều là thời gian thi cử, trừ lúc làm bài thi thì một ngày cậu gần như hết mười tám tiếng là đang đọc sách, cố gắng tới mất ăn mất ngủ, lúc nãy từ sách ngẩng đầu lên mới phát hiện trời ngoài cửa sổ đã tối rồi, mới sực nhớ chính mình còn chưa ăn cơm.

Vốn là muốn từ cửa nhỏ bên cạnh thư viện ra ngoài trường tùy tiện mua cái gì đó lấp bụng, mới vừa đi ra thư viện không ngờ lại gặp được Tống Nghiêm Minh đã một tháng không thấy đâu.

Đối phương cười với cậu: "Ăn cơm chưa? Có muốn cùng đi ăn chút gì hay không?"

Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà bật thốt lên: "Đã ăn rồi… Chuẩn bị trở về phòng ngủ."

Lời nói xong cậu có hơi chột dạ mà chuyển tầm mắt, cho dù sau ngày đó Tống Nghiêm Minh đã gửi tin nhắn xin lỗi cậu, nhưng Sầm Tư Kỳ như cũ vẫn không biết phải làm sao để tiếp chuyện cùng anh, việc này nghĩ như thế nào cũng đều rất lúng túng.

Tống Nghiêm Minh lại không ngại: "Vậy theo tôi một chút đi, tôi không có ý gì khác, chính là có mấy câu muốn nói với cậu."

Sầm Tư Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì đi theo, bọn họ tản bộ không có mục đích mà đi phía trước dọc theo hướng về phía rừng cây trong trường, Tống Nghiêm Minh giải thích nguyên nhân chính mình xuất hiện ở đây: "Trường học bên này còn một số việc chưa xử lý xong, nên trở lại một chuyến, không nghĩ tới vừa vặn có dịp gặp cậu."

"Ừm." Sầm Tư Kỳ gật đầu, thật sự không biết nên nói tiếp thế nào.

Tống Nghiêm Minh thở dài một hơi, trầm mặc chốc lát, anh hỏi Sầm Tư Kỳ: "Có phải tôi làm cậu đặc biệt khó xử?"

"Cũng không có… Chính là có hơi lúng túng mà thôi." Sầm Tư Kỳ ăn ngay nói thật.

Tống Nghiêm Minh nở nụ cười: "Ngày đó là tôi quá xúc động, một lần nữa tôi chân thành muốn nói với cậu là thật sự rất áy náy."

"Thôi, kỳ thực anh cũng không làm cái gì…" Sầm Tư Kỳ suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem lời nói cho rõ ràng, "Chính là cái kia… Tôi bây giờ không có cách nào, thật ngại quá."

"Tôi biết, chuyện như vậy cưỡng cầu cũng không được, lúc nói cho cậu biết tôi thật sự đã chuẩn bị nghe cậu từ chối rồi, ngày đó vốn cũng không muốn nói, có thể do uống nhiều vài ly, nhất thời không nghĩ liền nói ra khỏi miệng."

"Xin lỗi."

"Cậu không cần nói xin lỗi với tôi, thích cậu là chuyện của riêng tôi, cậu có quyền từ chối, tôi rất rõ, chúng ta sau này vẫn có thể làm bạn bè chứ?"

Sầm Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cậu dừng bước lại, nhìn Tống Nghiêm Minh, nghiêm túc nói: "Tống học trưởng, anh là người tốt, tuy rằng tôi chỉ có nói rằng anh rất tốt, nhưng nếu anh không ngại, tôi rất vui vẻ cùng anh làm bạn bè."

Nghe vậy Tống Nghiêm Minh nhẹ giọng nở nụ cười: "Cậu đồng ý tôi đương nhiên càng muốn rồi, còn chuyện thực tập sinh, cậu sẽ đến chứ?"

"Chuyện đó để tôi suy nghĩ thêm một chút, chờ thi xong sẽ nói với anh."

"Được."

Hai người họ nói chuyện, ai cũng không chú ý tới một chiếc xe thể thao màu đen chạy lên đang dừng ở phía sau bọn họ, mãi đến khi ánh đèn xe như gần như xa không ngừng lấp lóa, hai người mới đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy ở chỗ ngồi lái xe chính là Hoắc Long Đình đang gõ nhịp trên vô lăng đánh giá cả hai, Sầm Tư Kỳ trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Tống Nghiêm Minh hơi nhíu mày, di động Sầm Tư Kỳ vang lên, cậu theo bản năng mà nhấn nút nghe, trong xe Hoắc Long Đình giơ lên di động, nhìn chằm chằm vào động tác của cậu, trầm giọng nói: "Lên xe."

Sầm Tư Kỳ vội vàng cúp điện thoại, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu với Tống Nghiêm Minh "Thật ngại quá học trưởng tôi có việc đi trước", quay người muốn đi ngay.

Tống Nghiêm Minh duỗi tay níu cánh tay cậu, lo lắng nói: "Cậu biết anh ta? Cậu đi với anh ta không việc gì chứ?"

"Không có việc gì, anh ta với tôi là… bạn bè*."

Âm thanh Sầm Tư Kỳ thấp hơn một chút, gần như không dám ngẩng đầu nhìn mắt Tống Nghiêm Minh, cậu sợ nhất chính là quan hệ của cậu và Hoắc Long Đình bị bạn học nào đó biết được, lần trước đã bị Tống Nghiêm Minh nhìn thấy, lần này lại bị anh gặp được, Tống Nghiêm Minh thông minh như vậy có lẽ tùy tiện đoán một chút cũng đoán được quan hệ của bọn họ đến cùng là thế nào, nói cậu lừa mình dối người* cũng được, cậu thật sự rất sợ bị người khác phát hiện, cậu như vậy thực tế là tự hạ thấp mình.

Nói xong câu này, Sầm Tư Kỳ gật đầu một cái, bước nhanh đi tới bên cạnh xe kéo mở cửa lên xe, ánh mắt Hoắc Long Đình chuyển tới trên người Tống Nghiêm Minh, cùng đối mắt nhìn với anh, chỉ nhìn thoáng qua rồi đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.

Sầm Tư Kỳ ngồi ở trong xe vẫn luôn cúi đầu trầm mặc không nói, mãi đến khi bị Hoắc Long Đình cầm tay: "Làm sao? Giận à?"

"Tôi không dám." Sầm Tư Kỳ thấp giọng nói, cậu chỉ là không thoải mái mà thôi, Hoắc Long Đình bỗng nhiên xuất hiện cậu vốn nên rất vui, nhưng lại cố tình để ý ánh mắt của người khác mà cảm thấy lúng túng, không được dễ chịu, chính cậu cũng xem thường mình vì đều này mà tâm tư tự xoắn xuýt mâu thuẫn.

"Nói câu như thế này chính là đã giận rồi, tính khí em dần lớn hơn nha," Hoắc Long Đình nặn nặn tay cậu, "Vừa rồi chính là vị học trưởng gì đó của em?"

"Ừm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!