Lại ở trong tỉnh thêm một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Sầm Tư Kỳ mang theo Hoắc Long Đình trở về quê mình, quê cậu cũng là một huyện nhỏ chưa có thị trấn, giống như Sầm Tư Kỳ từng nói, là địa phương nhỏ lại lạc hậu, không có gì nổi bật, Hoắc Long Đình lại kiên trì nói muốn đi xem một chút.
Nhà Sầm Tư Kỳ trước kia là ở góc đông bắc của huyện, là phúc lợi của nhân viên văn phòng do ba mẹ cậu công tác ở đơn vị xí nghiệp quốc gia*, sau đó ba mẹ cậu gom đủ tiền liền mua lại, bất quá hai năm trước vì để chữa bệnh cho bà nội đã bị cậu vội vã bán mất, nhà ở phúc lợi cũ kỹ nơi huyện nhỏ, rốt cuộc bán cũng không được mấy vạn đồng.
Tiểu khu kiểu cũ đã có đến mấy chục năm lịch sử, kết cấu bằng gạch đúc từ tầng trệt lên cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, tường cũ bên ngoài loang lổ tất cả đều là rêu xanh, nhưng khu nhà được làm xanh lại rất không tồi, mấy cây ngô đồng được trồng vài thập niên cao vút nghiêng che, sáng sớm dưới tàng đã có tốp ba tốp năm người lớn tuổi ngồi vây quanh, một bên trông đám nhỏ một bên nói chuyện phiếm, rất có sinh khí.
Giống như là sợ bị người khác nhận ra, Sầm Tư Kỳ không xuống xe, sau khi xe dừng lại cậu chỉ đứng ở một chỗ cách đó không xa chỉ cho Hoắc Long Đình xem:
"Nhà tôi trước đây ở là căn hộ đơn kia, ở lầu sáu."
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía ban công ở căn nhà đã từng thuộc về cậu kia, hồi lâu sau, không tiếng động mà rũ tầm mắt xuống.
Cậu được sinh ra và lớn lên ở đây, mười sáu năm trước khi lên đại học đều sống ở đây, nói không có tình cảm là không thể, nhưng bây giờ ba mẹ, bà nội đều không còn nữa, nhà cũng đã thay chủ, trở về xem lại cũng chỉ làm thêm thương cảm mà thôi.
Hoắc Long Đình nâng tay sờ sờ đầu cậu, không hỏi nhiều, ra hiệu tài xế lái xe rời đi.
Lúc sau bọn họ lại đi đến trường trung học cũ của Sầm Tư Kỳ, đây là trường trọng điểm trong huyện, Sầm Tư Kỳ ở đây học sáu năm, bốn năm trước cậu trở thành học sinh đầu tiên từ khi xây trường đến nay thi đậu T đại, tên đến tận bây giờ vẫn còn được treo trên bảng vàng danh dự ở cửa trường học.
Sầm Tư Kỳ có chút đắc ý mà giải thích với Hoắc Long Đình:
"Tôi là người đầu tiên trong huyện tôi đạt thủ khoa, lúc đó trường học và phòng giáo dục huyện thưởng cho tôi đến 1 vạn tệ, bà nội tôi đặc biệt vui vẻ, nói tôi có tiền đồ, về sau có xuống nhìn thấy ba mẹ tôi cũng sẽ có thứ để khoe với họ."
Cậu nói ánh mắt lại ảm đảm:
"Bà nội hiện tại khẳng định là đã nhìn thấy ba mẹ tôi, bọn họ nếu biết tôi đã đậu T đại học kiến trúc nhất sẽ rất vui vẻ."
Hoắc Long Đình cầm tay cậu:
"Vì sao lại nghĩ đến học kiến trúc?"
"Ba tôi trước kia là thợ mộc trong công xưởng của ông, tôi học cái này cũng xem như là kế thừa truyền thống* theo ông đi."
Hoắc Long Đình nhất thời cũng không biết nên nói gì cái gì cho phải, mùa hè hai năm trước kia ở thời điểm hắn gặp phải Sầm Tư Kỳ trong hành lang bệnh viện thật chỉ là nhất thời nổi hứng, cho cậu tiền nói trắng ra cũng chỉ vì nhìn trúng nhan sắc của cậu, muốn hắn nói đối với cuộc gặp gỡ tình cờ cùng Sầm Tư Kỳ này có bao nhiêu đồng cảm thì thật hoàn toàn không có, người như hắn, chuyện xấu xa đã thấy quá nhiều, tính cách cũng quá máu lạnh, càng không hiểu được ý nghĩa của bốn chữ chân tâm cảm động*, thế nhưng ngày hôm nay, tận mắt xem qua nơi Sầm Tư Kỳ sinh ra và lớn lên, hắn lại lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chua xót cùng khó chịu.
Sầm Tư Kỳ mới mười chín tuổi, so với cháu trai hắn còn nhỏ hơn, lúc còn nhỏ tuổi đã mất đi ba mẹ, một thân một mình không nhà cũng không tiền, trong thời điểm cùng đường vì bà nội bệnh nặng mà bất đắc dĩ phải bán chính mình, nếu có lựa chọn nào khác, cậu hẳn là dù thế nào cũng không chấp nhận chính mình làm giao dịch dơ bẩn kia, lúc nãy khi nói đến bảng vàng danh dự khi được thủ khoa huyện, cậu là chân chính kiêu ngạo, cậu cũng là vì ba mẹ, bà nội và trường học mà kiêu ngạo, vốn nên là đứa trẻ được cưng chiều không buồn không lo, lại phải sinh trưởng trở thành người bị vây như chim hoàng yến ở trong lồng.
Phàm là người đều ích kỷ, Hoắc Long Đình thừa nhận chính mình đê tiện xấu xa, hắn có thể đem toàn lực đối thật tốt với Sầm Tư Kỳ, cho cậu tất cả vật chất cao cấp nhất, nhưng vẫn như cũ không thể cho cậu sự bình đẳng và tình yêu, thương tiếc cùng đồng tình âu cũng không thể ngang bằng với tình yêu.
Sầm Tư Kỳ cười cười:
"Không nói cái này nữa, chúng ta đi ăn cái gì đi, tôi đã đáp ứng là mời Hoắc tiên sinh ăn ngon, bữa này liền để tôi mời đi."
Hoắc Long Đình gật gật đầu: Được.
Lúc xế chiều bọn họ từ quê Sầm Tư Kỳ rời đi về lại thành phố, Hoắc Long Đình hỏi Sầm Tư Kỳ còn có nơi nào muốn đi nữa không, Sầm Tư Kỳ do dự sau đó lắc đầu:
"Không có, nơi này lớn như vậy, cũng không có gì đẹp, chúng ta trở về đi."
Kỳ thật cậu còn muốn đi đến mộ phần của ba mẹ và bà nội thắp nén hương, nếu trở lại lẽ ra nên đến thăm họ một chút, nhưng lại lo lắng Hoắc Long Đình đối với cái này sẽ có kiêng kỵ, do dự mãi cũng không nói ra.
Buổi tối hôm đó hai người đáp máy bay về lại, Sầm Tư Kỳ ở trên máy bay liền ngủ thiếp đi, liên tục bị giằng co hai buổi tối cậu thật sự đã mệt đến ngất ngư, lúc này bên cạnh Hoắc Long Đình rất thoải mái không chịu được nữa nhắm hai mắt lại, Hoắc Long Đình giúp cậu thay đổi tư thế, để cậu đem đầu tựa vào trên bả vai mình, giũ chăn len mà đắp lên cho cậu, duy trì tư thế nghiêng nửa bên vai, yên tĩnh xem tạp chí.
Lúc máy bay hạ cánh đã gần 11 giờ, Sầm Tư Kỳ bị Hoắc Long Đình nhỏ giọng đánh thức dụi mắt ngồi thẳng dậy, Hoắc Long Đình cử động một chút bả vai bị ép tới có chút tê, nhắc nhở cậu:
"Đến rồi, đã hạ cánh."
Sầm Tư Kỳ ngượng ngùng nói: Tôi mới vừa ngủ…
Không sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!