Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi về nước Hoắc Long Đình không đến chỗ của Sầm Tư Kỳ nữa, Sầm Tư Kỳ cũng không biết rốt cuộc cậu chọc giận Hoắc Long Đình chỗ nào, nhưng không muốn xoắn xuýt mãi chuyện này, cậu cả ngày ngâm mình trong thư viện đọc sách mỹ thuật, thỉnh thoảng trở về cho mèo nhỏ ăn, người cũng ôn hòa nhã nhặn hơn nhiều.

Ngày mùng mười Lưu Hướng Dương gọi điện thoại tới, cực lực mời cậu về nhà làm khách, Sầm Tư Kỳ từ chối không được đành đồng ý, sáng sớm liền ra cửa, từ trường học đến nhà Lưu Hướng Dương phải chuyển vài chuyến tàu điện ngầm, vừa xuống trạm Lưu Hướng Dương đã lái xe đến đón cậu, Sầm Tư Kỳ kéo cửa ra lên xe ngồi, cười với bạn cùng phòng một cái nói câu chúc mừng năm mới.

"Từ hôm ba mươi cậu đi đâu? Sao không thấy cậu lên group nói chuyện."

Lưu Hướng Dương lái xe thuận miệng hỏi cậu, Sầm Tư Kỳ có chút lúng túng, cậu đi ra ngoài chơi cùng Hoắc Long Đình không có nói cho bất kỳ ai biết, tuỳ tiện viện cớ:

"Ở quê có chút việc, phải đi về một chuyến, xử lý mọi việc."

Chẳng trách…

Lưu Hướng Dương cũng không hỏi nhiều, thật mau đổi đề tài khác, Sầm Tư Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xe chạy mười phút đã đến nhà Lưu Hướng Dương, nhà y chính là căn biệt thự độc lập, mà xung quanh đều là dạng nhà giống vậy, đúng cái gọi là khu nhà giàu.

Ba mẹ Lưu Hướng Dương vô cùng nhiệt tình hoan nghênh Sầm Tư Kỳ đến nhà, ba mẹ Lưu đều là nhân sĩ tinh anh nho nhã, trong nhà bày biện rất có phẩm vị, nhìn không giống gia đình thương nhân mà là dòng dõi thư hương.

Sầm Tư Kỳ đem điểm tâm và hoa quả cậu mang theo đưa lên, lễ phép chào hỏi, được mẹ Lưu tại chỗ tặng cho một bao lì xì, Lưu Hướng Dương nhìn cậu nháy mắt:

"Tiền mừng tuổi, cậu nhận đi."

Sầm Tư Kỳ nhịn không được mà cười, tiền mừng tuổi như thế này, cậu đã rất nhiều năm rồi không được nhận.

Ba Lưu mẹ Lưu rất thích nói, Sầm Tư Kỳ cùng hai người nói ít chuyện trong trường học, nghe cậu nói năm ngoái được nhận học bổng cấp quốc gia, mẹ Lưu liên tục cảm thán không dễ dàng:

"Nếu Hướng Dương nhà cô cũng thích học như con thì tốt rồi, nó suốt ngày chỉ biết chơi."

Lưu Hướng Dương bất mãn mà biện giải:

"Con cũng không tệ có được không, dù gì cũng là sinh viên tài cao T đại."

Có thể vào T đại đều là học sinh xuất sắc, chẳng qua Sầm Tư Kỳ là xuất sắc trong xuất sắc, kiểu như Lưu Hướng Dương cũng chỉ có thể xếp sau, nhưng thật ra cũng đã đủ cho ba mẹ y ở trước mặt bạn bè mà tự hào.

Sầm Tư Kỳ cười nói:

"Hết cách rồi, con không nỗ lực thì không được."

Không nỗ lực cậu sẽ vĩnh viễn không có cách nào có thể sánh vai cùng Hoắc Long Đình, cho dù Hoắc Long Đình nhục nhã cậu khinh thường cậu, cậu cũng hy vọng sẽ đến một ngày có thể đường đường chính chính nói với hắn, cậu đã từng yêu hắn, chỉ thế mà thôi.

Buổi trưa ba mẹ Lưu mang bọn họ ra ngoài ăn cơm trưa, đi tới nông trang tư nhân ở phụ cận ngọai thành, đồ ăn được làm ở đây rất nổi danh.

Sầm Tư Kỳ không nghĩ tới lại gặp Hoắc Long Đình ở chỗ này, lúc bọn họ đến Hoắc Long Đình đã ăn cơm xong, đang từ trong nông trang đi ra, đột nhiên không chuẩn bị mà gặp nhau, thời điểm bốn mắt nhìn nhau Sầm Tư Kỳ ngẩn người, rồi lại cúi đầu, ba Lưu cũng bất ngờ, nhanh đi tới chào hỏi Hoắc Long Đình, bọn họ hợp tác làm ăn cũng hay gặp gỡ, vẫn thường giao thiệp, Hoắc Long Đình cùng ông nói chuyện vài câu, lúc rời đi vờ như lơ đãng liếc mắt nhìn Sầm Tư Kỳ một cái, không dễ phát hiện mà nhíu mày.

Sau khi đi xa, nam sinh cao lớn đi cùng Hoắc Long Đình cười hỏi hắn:

"Chú út, vừa rồi chú biết cậu thiếu niên kia? Cậu ta sao nhìn thấy chú lại giống con thỏ bị kinh sợ vậy? Chú sao lại bắt nạt người ta vậy?"

Hoắc Long Đình không trả lời, chỉ là mím môi, mở cửa lên xe.

Bởi vì Sầm Tư Kỳ cùng Lưu Hướng Dương đều đi ở phía sau, ba mẹ Lưu cũng không phát hiện cậu có gì không ổn, Lưu Hướng Dương là tên thần kinh thô, càng không chú ý phản ứng không bình thường của cậu khi nhìn thấy Hoắc Long Đình, ngược lại còn nhỏ giọng tám chuyện với cậu:

"Có nhìn thấy không, người vừa rồi là ông chủ của Hằng Đình, lần trước ở cao ốc Hằng Đình gặp rồi đó, người đi kế bên ổng chính là thiếu gia dòng chính của Hoắc gia, đều là kẻ có tiền."

Sầm Tư Kỳ nhỏ giọng nói thầm một câu:

"Nhà cậu cũng đâu có ít tiền."

Lưu Hướng Dương cười híp mắt mà vỗ vai cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!