Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới phục hồi tinh thần, giúp nàng mở cửa xe, sau khi ngồi lên xe thì Kiều Ỷ Hạ mới ý thức được xưng hô của Lộ Tây Trán với mình đã thay đổi. Tuy rằng không muốn nhiều lời thế nhưng vẫn không nén nổi lòng hiếu kì mà hỏi ra: "Lộ giáo sư vừa gọi tôi là Kiều?".
"Ừ." Lộ Tây Trán dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Ba chữ, quá dài."
Kiều Ỷ Hạ âm thầm oán giận trong lòng, tên của cô cũng có ba chữ, còn dám ghét bỏ tên người khác dài. Mãi đến khi bàn tay siết chặt vô lăng thì cô mới nhớ ra Lộ Tây Trán còn chưa nói bọn họ phải đi đâu. Cô vừa hé miệng thì liền nghe Lộ Tây Trán nói: "Thôn Ngân Hạnh, trấn Phúc Khẩu".
Từ nơi này đến thôn Ngân Hạnh không gần, lái xe cũng chừng bốn mươi phút. Trong xe vẫn là khúc nhạc violon du dương kia, mà không hiểu sao Kiều Ỷ Hạ lại cảm thấy bầu không khí lúc này áp lực lạ thường. Chẳng biết tại sao mà cô vốn là người trầm mặc ít nói, từ sau khi gặp Lộ Tây Trán thì giống như bị k*ch th*ch tế bào vận động rồi, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng.
Cô, càng khát vọng muốn phá giải câu đố trên người cô gái bí ẩn này.
"Lộ giáo sư, lúc nãy cô có nói cô muốn đến Cục xem video là để kiểm chứng suy đoán của mình." Kiều Ỷ Hạ thăm dò hỏi.
"Ừ."
"Vậy kết quả như thế nào?".
"Tôi đúng rồi." Hai mắt Lộ Tây Trán vẫn nhắm hờ, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh thanh nhã.
Nghi vấn trong lòng Kiều Ỷ Hạ càng sâu hơn: "Thuận tiện nói cho tôi biết suy đoán đó là gì được không?".
"Giày của người phụ nữ kia đúng là cao 3,5cm."
Câu trả lời của Lộ Tây Trán khiến cho cô không hiểu đâu ra đâu, vừa nãy còn bàn luận đến tình tiết vụ án, như thế nào bỗng nhiên chuyển đến gót giày rồi, rốt cuộc là do tư duy của mình quá chậm hay là thế giới của Lộ Tây Trán quá khó hiểu. "Gót giày?".
"Tôi không nhớ rõ gót giày của người kia cao 3cm hay là 3,5cm."
"..........". Kiều Ỷ Hạ đã hiểu rõ cái gì gọi là câm nín. Cô còn tưởng rằng cố tình đến Cục là muốn kiểm chứng chuyện gì, dù sao với mức độ tự tin của Lộ Tây Trán thì không có khả năng có hoài nghi với phân tích của mình về tình tiết vụ án. Không ngờ rằng chỉ vì đi kiểm chứng độ cao gót giày, trách không được lúc nãy cô ấy nhìn chằm chằm màn hình vi tính.
Cho dù Kiều Ỷ Hạ không hiểu nổi hành vi này của Lộ Tây Trán, thế nhưng cô lại nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc nàng, chậm rãi nói: "Không phải Lộ giáo sư có bản lĩnh nhìn một lần liền không quên sao? Tôi nhớ trước đây không lâu có người nói với tôi trí nhớ của cô ấy rất tốt, chỉ cần nhìn một lần thì có thể nhớ rõ toàn bộ chi tiết, là tôi bị ảo giác sao?".
Lộ Tây Trán không nói gì, chậm rãi mở mắt, nàng nhìn sau gáy của Kiều Ỷ Hạ, tựa hồ cảm thấy khóe miệng Kiều Ỷ Hạ đang đắc ý cong cong lên. Đúng là một cô gái thù dai, nhanh như vậy đã trả lại nàng câu nói đó rồi.
Đợi một lúc mà không thấy Lộ Tây Trán nói chuyện, Kiều Ỷ Hạ thầm nghĩ không phải cô ấy vì một câu trêu chọc nhàm chán của mình mà tức giận rồi chứ, nếu như vậy thật thì cũng quá bụng dạ hẹp hỏi rồi.
"Sao Lộ giáo sư lại không nói gì?".
"Không có lời nào để nói."
"Lộ giáo sư, tôi chỉ đùa với cô thôi, chỉ cần là người thì sẽ có sai lầm, không có gì to tát cả."
Âm điệu của Lộ Tây Trán có hơi nâng lên: "Đó là đối với người bình thường."
Kiều Ỷ Hạ nhịn không được mà trợn trắng mắt, hạng người gì cô cũng đã gặp qua, chỉ là chưa thấy ai như Lộ Tây Trán, chuyện gì cũng đề cao bản thân.
"Kiều, có lẽ cô nên cảm thấy vinh hạnh."
"Sao?".
"Cô đã biết được sai lầm duy nhất trong cuộc đời tôi."
Chẳng biết vì sao mà khi nghe lời này của Lộ Tây Trán thì Kiều Ỷ Hạ lại không phiền chán hay tức giận, trái lại lại cảm thấy nàng có vài phần đáng yêu. Chuyện này với người ngoài gọi là tự kỉ, nhưng từ góc độ tâm lí học mà nói thì Lộ giáo sư là đang xấu hổ.
Kiều Ỷ Hạ nhịn không được mà khẽ cười ra tiếng, là tiếng cười rất nhỏ không dễ phát giác được.
"Kiều cảnh quan, mời cô tôn trọng tôi."
Kiều Ỷ Hạ nhịn không được mà oán thầm, quả nhiên là một cô gái bụng dạ hẹp hỏi, mình mới vừa dùng "ảo giác" thắng cô ấy một lần, thì cô ấy đã đem lời của mình trả ngược trở lại. Đúng là một cô gái phúc hắc, chẳng qua bên trong phúc hắc lại mang theo một chút, một chút đáng yêu.
Vị trí của thôn Ngân Hạnh xa xôi, đoạn đường gập ghềnh, cũng may là Lộ Tây Trán chọn chiếc Cadillac có tính năng tốt, tránh khỏi một đường lắc lư, nếu là chiếc xe khác thì có lẽ lúc này Kiều Ỷ Hạ đã đầu váng mắt hoa. Lộ Tây Trán kiệm lời, Kiều Ỷ Hạ cũng không phải người thích nói chuyện, khúc nhạc đã trở thành âm thanh duy nhất giảm bớt không gian bế tắc trong xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!