Chương 6: (Vô Đề)

Trong lòng Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mỗi lời nói của Lộ Tây Trán đều có mục đích nhất định của nàng, nhưng mà còn chưa chờ cô suy nghĩ tầng ý nghĩa khác trong lời nói của nàng thì đã đến nơi rồi. Kiều Ỷ Hạ quay đầu nhìn Lộ Tây Trán một cái, ánh mắt của nàng nhìn về hướng khác, trong mắt không hề có cô, thẳng lưng nghiêm túc ngồi yên ở vị trí của mình, thoạt nhìn không có ý muốn xuống xe. Kiều Ỷ Hạ hít sâu một hơi, kiềm nén bực tức trong lòng, xuống xe mở cửa cho Lộ Tây Trán.

Ngoài Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ thì trong Cục không có người nào từng gặp qua Lộ Tây Trán. Nhưng mà người phụ nữ này vừa xuất hiện thì liền mang theo khí tràng lạnh lùng trong trẻo đầy cao quý, khiến cho người khác không hiểu sao lại cảm thấy kính nể nàng.

"Lộ giáo sư." Thạch Vi vốn đang mắng chửi ầm ầm vừa mới nhìn thấy Lộ Tây Trán thì liền ngẩn mặt, hòa hoãn ngữ khí, khóe miệng kéo lên nụ cười mỉm.

Nghe thấy Thạch Vi gọi cô gái kia là Lộ giáo sư thì người kích động nhất chính là Thương Lục, đôi mắt mở to kinh ngạc đến nỗi muốn rớt ra ngoài. Cậu đến bên cạnh Bạch Anh, thầm thì: "Nhanh, Bạch Anh, em nhéo anh một cái đi, xem thử có phải anh đang nằm mơ không!".

Bạch Anh trực tiếp đạp lên chân cậu một cái, đau đến nỗi cậu ta muốn gào khóc. Người của tổ 8 nhìn thấy Lộ Tây Trán xuất hiện thì trên mặt đều lướt qua thần sắc không giống nhau, có kinh ngạc, có sùng bái, có thản nhiên. Kiều Ỷ Hạ đi theo sau lưng Lộ Tây Trán, Lộ Tây Trán trực tiếp bước đến trước mặt Thạch Vi, nàng không thích cười, nhưng xuất phát từ lễ phép thì cũng gật đầu với Thạch Vi, nói: "Từ 3 giờ đến 3 giờ 15 phút chiều hôm qua ở công viên Hòe Hải.

Một phụ nữ tóc dài màu vàng, đội mũ đen, hơi mập, mang khẩu trang, choàng khăn quàng cổ sọc xanh hồng, giày vải rất bẩn.". Nói xong liền rút một tờ giấy trong kẹp hồ sơ đưa cho Thạch Vi.

Thạch Vi tập trung nhìn, là một bức vẽ, hình dáng đặc biệt giống như những gì Lộ Tây Trán vừa miêu tả. Thạch Vi rất nhanh đã hiểu ý của Lộ Tây Trán, quay ra nói với Thương Lục đang nhìn chằm chằm Lộ Tây Trán: "Lập tức điều tra băng ghi hình ở công viên Hòe Hải từ 3 giờ chiều hôm qua, còn đứng ngẩn ra đó làm gì!".

Lúc này Thương Lục mới phục hồi tinh thần, cùng Bạch Anh ngồi vào bàn làm việc, Thạch Vi cũng lập tức đi đến. Kiều Ỷ Hạ thấy thế mới hỏi: "Không phải là từ 3 giờ đến 3 giờ 25 sao?".

"Tôi đã cân nhắc đến chuyện có thể sẽ sai lệch, cho nên cho các cô một khoảng thời gian nhất định. Nhưng trên đường đến đây tôi cảm thấy có thể rút ngắn mười lăm phút".

"Là cô ta! Là cô ta!". Ngữ điệu của Thạch Vi cao lên, xoay mặt hớn hở nói với Lộ Tây Trán.

Lộ Tây Trán đi qua, nhìn người phụ nữ trên màn hình vi tính. Cô ta ăn mặc rất kín, vành nón kéo rất thấp, khẩu trang cũng khá lớn, hầu như chỉ để lộ đôi mắt. Trong tay cô ta có một bọc nilon màu đen, tay phải rõ ràng đang run rẩy, sau khi đi đến cạnh thùng rác thì không có lập tức ném cái túi vào mà là ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên camera giám sát.

"Là cô ta, nhất định là cô ta!". Thạch Vi hung hăng vỗ đầu Thương Lục một cái, "Cậu cùng Bạch Anh xem băng ghi hình làm cái gì, người khả nghi như vậy cũng không phát hiện ra!".

Kiều Ỷ Hạ cùng Lộ Tây Trán không lên tiếng, Thạch Vi hít sâu một hơi, hơi suy nghĩ mới nói: "Thật sự không ngờ đến một người phụ nữ mà có thể làm được chuyện điên rồ như vậy!".

"Chỉ là một người che giấu tai mắt đến chịu tội thay mà thôi." Lông mi Lộ Tây Trán khẽ run, ánh mắt tập trung trên người phụ nữ ném đồ vào thùng rác rồi bỏ đi, con ngươi sâu thẳm.

Thương Lục tạm dừng video, ba người quay đầu đồng thời nhìn về phía Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán không nói lời nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, rất có loại cảm giác không thèm đếm xỉa, nhưng thật ra Kiều Ỷ Hạ lại dùng tiếng nói trong trẻo kiên định tiếp lời: "Trong mắt cô ta không có do dự, không có sợ hãi, ngược lại có loại khát vọng giấu đầu lòi đuôi.

Cô ta tìm kiếm camera giám sát không phải vì để tránh camera mà là để khi chúng ta xem băng ghi hình có thể cho rằng cô ta đang có vẻ rất chột dạ."

Thạch Vi gật đầu, Thương Lục cũng gật đầu theo, nhưng nhìn phản ứng của Bạch Anh có vẻ như đã sớm cân nhắc đến vấn đề này. Thương Lục chăm chăm nhìn Lộ Tây Trán, có chút xấu hổ hỏi thăm: "Lộ giáo sư, thế nhưng là cô làm sao phát hiện người phụ nữ kì lạ này? Trước đó cô đã tiến hành điều tra vụ án này rồi sao?"

"Chiều hôm qua tôi đã ở công viên Hòe Hải." Không đợi những người còn lại đặt câu hỏi, Lộ Tây Trán liền từ kẹp hồ sơ lấy ra một tờ giấy khác, nét chữ bên trên khác hẳn những cô gái ấm áp xinh đẹp khác, ở đây tràn đầy khí thế mạnh mẽ, thoạt nhìn rất có khí khái hào hùng. Thương Lục tiếp nhận, cầm trong tay, Thạch Vi cùng Bạch Anh ghé đầu vào nhìn, sau đó nghe Lộ Tây Trán nói tiếp: "Lần đầu tiên là thùng rác quảng trường Cẩm Tú. Lần thứ hai là thùng rác công viên Tiểu Giang.

Lần thứ ba là thùng rác dưới chân cầu Tây. Lần thứ tư là thùng rác chung cư Duyệt Mậu. Lần thứ bảy là thùng rác công viên Hòe Hải. Phát hiện sớm nhất, dễ dàng nhất là lần nào?".

"Là lần thứ ba!". Bạch Anh nói.

"Cho nên hung thủ đã thay đổi kế sách, một lần nữa quay trở lại công viên, như thế là vì hắn sẽ có nhiều thời gian hơn." Người nói không phải là Lộ Tây Trán mà là Kiều Ỷ Hạ, sau khi nói xong nàng thoáng nhìn qua Lộ Tây Trán, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, chắc chắn lời mình nói hoàn toàn đồng nhất với suy nghĩ của nàng.

Lộ Tây Trán không nói nửa chữ, rất có dáng vẻ như muốn nhường Kiều Ỷ Hạ tiếp tục phân tích, Kiều Ỷ Hạ thấy thế liền tiếp tục: "Nhưng ở thành phố C của chúng ta có không ít công viên và quảng trường, hung thủ đến Cẩm Tú, đến Tiểu Giang, nhưng duy nhất không đến quảng trường Kim Dương nổi tiếng nhất thành phố C. Rất rõ ràng hung thủ chỉ chọn những công viên ít người qua lại, trong số những công viên nhỏ ngoại trừ những công viên kia thì chỉ còn lại Hòe Hải và Lục Chu."

"Nếu như vậy thì tại sao lại chọn Hòe Hải mà không phải Lục Chu?". Thương Lục hỏi.

"Bởi vì khoảng cách." Kiều Ỷ Hạ khẽ nhíu mày, chỉ vào mấy vị trí giản lược mà Lộ Tây Trán vẽ trên giấy, nói: "Mọi người nhìn đi, những công viên và quảng trường này cách nhau không gần. Mà Lục Chu lại nằm giữa quảng trường Cẩm Tú và chung cư Mậu Duyêt, khoảng cách rất gần, rất dễ dàng bị hoài nghi."

Thạch Vi suy nghĩ gật gật đầu: "Cho dù những điều này là đúng thì sao Lộ giáo sư có thể xác định được người phụ nữ này sẽ đi vứt xác vào chiều hôm qua?".

"Trong túi nilon đó chỉ có rác thải hằng ngày mà thôi."

"Cái gì?". Thạch Vi lại cao giọng, hiển nhiên có chút hoài nghi, "Nếu như vậy thì cẳng chân hôm qua bị chúng tôi phát hiện rốt cuộc là thế nào? Là ai làm? Chẳng lẽ hắn có thuật tàng hình sao?".

Lúc này thì Kiều Ỷ Hạ cũng không nói gì, trên dung nhan xinh đẹp của cô phủ lên một tầng sương mù mờ mịt, bên trong vẻ lạnh lùng là trái tim khó có thể nắm bắt. Lúc này cuối cùng thì Lộ Tây Trán mới lên tiếng: "Hắn không có thuật tàng hình, mà là căn bản chưa từng xuất hiện."

Nghe lời này của Lộ Tây Trán, không khí trong văn phòng yên tĩnh thần kì, vài tiếng động do đang gõ bàn phím hay thảo luận không hẹn mà gặp cùng nhau dừng lại, cùng nhìn về phía Lộ Tây Trán. Lông mày Thạch Vi càng nhăn lại. Đôi mắt xinh đẹp của Lộ Tây Trán như một viên bảo thạch lắng đọng ánh trăng nghìn năm, tản ra hào quang siêu hồn lạc phách, chậm rãi hé miệng: "Trang thứ ba tôi có viết thời gian phát hiện của mỗi lần. Có thể nhìn ra khoảng cách thời gian vứt xác của hung thủ ngày càng ngắn dần.

Hai lần đầu tiên cách nhau một ngày, những lần sau thì mỗi ngày một lần, đến lần thứ năm và thứ sáu thì được phát hiện cùng một ngày. Hung thủ đã không thể đợi thêm nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!