Chỉ thấy Hạ Lan Thu Bạch siết lấy góc áo Mạnh Khả Quân, lúc này Mạnh Khả Quân mới hơi lắp bắp nói: "A, cô... Ý của cô chính là, bây giờ Thư Dã đã không ở trong công ty nữa, chỉ có một mình con chiến đấu, con cần phải cố gắng lên, đừng để cô thất vọng."
Thấy Lộ Tây Trán không nói lời nào, Mạnh Khả Quân càng siết chặt tay Lộ Tây Trán, ôn nhu nói: "Cô biết, con cũng không phải thật sự không thèm để ý đến Lộ thị, những năm gần dây, trên lĩnh vực quản trị doanh nghiệp, tài chính và kinh tế, con nhất định bỏ ra không ít công sức. Làm như vậy không phải vì con muốn để cho mẹ con, ông nội con, còn có ông ngoại con được nhắm mắt sao?
Con không cần nghi ngờ dụng tâm của cô, cô nói rồi, cô không giống em trai mình, loại người lòng dạ hiểm độc chỉ biết tiền này, sẽ gặp phải báo ứng."
Đối mặt với trưởng bối, Lộ Tây Trán đương nhiên là lễ phép xã giao với bà, từ nhỏ nàng đã nhận được giáo dục tốt đẹp, mẹ nàng là một người con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh trai lại tao nhã, rất khó để nàng không trở thành một tiểu thư khuê các. Cho nên mặc dù nàng có khúc mắc sâu sắc với Mạnh Khánh Đông, Mạnh Thiên Thiên, nhưng nàng vẫn không nổi giận, đây không phải vì nàng nhu nhược, mà là tu dưỡng tốt đẹp của nàng.
"Cô, con tự có chừng mực, cám ơn người đã nguyện ý giúp con."
"Với lại." Mạnh Khả Quân vươn tay v**t v* mái tóc Lộ Tây Trán, nhìn qua vô cùng hòa ái. "Nói sao thì con cũng chỉ là một cô gái, thế lực đơn bạc, cô đã an bài Lưu Sâm quay về giúp con."
Nghe được cái tên này, thần sắc Lộ Tây Trán liền có chút hờn giận, nhanh chóng tiếp lời: "Không cần, ý tốt của người, cháu gái xin nhận tấm lòng."
Mạnh Lưu Sâm, là anh trai cùng cha cùng mẹ với Mạnh Thiên Thiên, chỉ nhỏ hơn Lộ Tây Trán nửa tuổi. Điều này càng chứng minh chuyện Mạnh Khánh Đông ngoại tình trong hôn nhân. Lúc đó khi Mạnh Lưu Sâm ra đời, Đỗ Linh cùng Mạnh Khánh Đông đã cùng nhau nói dối, đem Manh Lưu Sâm cho Mạnh Khả Quân làm con thừa tự, còn Mạnh Khả Quân thì tuyên bố với bên ngoài rằng đây là đứa trẻ bà nhận nuôi từ cô nhi viện. Còn Lộ Hủy Vân, bà đương nhiên sẽ không có bất kì hoài nghi gì với người chồng mà bà yêu thương.
Mãi đến khi Lộ Hủy Vân qua đời, bí mật động trời này mới dần nổi lên mặt nước.
"Tây Trán, cô biết, trong lòng con không có cách nào tiếp nhận đứa em trai Lưu Sâm này, cô có thể hiểu cho con. Nhưng Lưu Sâm nó được cô nuôi từ nhỏ đến lớn, tính tình của nó cô cũng hiểu nhất, con tin cô, nó nhất định sẽ không hại con."
Đáy lòng Lộ Tây Trán cười lạnh một tiếng, sẽ không hại nàng, chẳng lẽ nàng lại đi trông cậy Mạnh Lưu Sâm giúp nàng đối phó với cha mẹ thân sinh của cậu ta?
"Cô, con biết nỗi lo của người, nhưng con, cũng không phải lẻ loi một mình."
Ngày hôm nay trên thế giới này, ngoại trừ Lộ Thư Dã, nàng chỉ tin một người, chính là Kiều Ỷ Hạ lần đầu tiên gặp mặt đã không thèm ngó ngàng đến nàng, cũng là Kiều Ỷ Hạ dùng cách thức ngốc nghếch yên lặng quan tâm nàng, là Kiều Ỷ Hạ kiêu ngạo, tự tin, có can đảm so đấu với mình. Về phần quan hệ huyết thống, nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện không muốn chảy cùng dòng máu với những người gọi là "người thân" đó.
"Em đang nói đến Kiều tiểu thư đi." Hạ Lan Thu Bạch vẫn luôn im lặng ngồi một bên đột nhiên lên tiếng, nàng có hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tiên nữ hoặc những câu từ siêu phàm thoát tục. Không phải bởi vì dung mạo của nàng khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, mà là do khí chất trời sinh của nàng, khóe miệng luôn mang theo ý cười như có như không, không ngả ngớn, cũng không vô cùng nghiêm túc.
Nhưng người hiểu rõ nàng sẽ biết, đây không phải là nụ cười đơn thuần, nàng nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng sợ rằng chỉ có nàng mới hiểu rõ hàm ý trong đó nhất.
Lộ Tây Trán nói: "Cô ấy là người bạn đáng để kết giao."
"A? Vậy mà có cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Tây Trán nhà chúng ta sao? Cô thật sự được mở mang kiến thức rồi." Mạnh Khả Quân kinh ngạc nói, Lộ Tây Trán từ nhỏ đã tính tình quái gở, lại cao ngạo, không ai có thể đi vào thế giới của nàng. Bây giờ lại được nàng hân hoan tiếp nhận, hơn nữa nghe ngữ khí thì có vẻ ở chung không tệ, với tư cách là một người cô, Mạnh Khả Quân đương nhiên là vô cùng vui mừng.
"Là một cô gái rất xinh đẹp, ưu tú." Hạ Lan Thu Bạch cười cười nói với Mạnh Khả Quân. "Đối xử với Tây Trán vô cùng tốt, vài ngày trước còn vì bảo vệ Tây Trán mà bị thương."
"Vậy thì đúng là một cô gái tốt rồi." Mạnh Khả Quân cũng nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng hào phóng dịu dàng: "Nhất định có thể chăm sóc tốt cho Tây Trán nhà chúng ta."
"Đúng vậy." Hạ Lan Thu Bạch như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, đôi con ngươi nhìn thẳng Lộ Tây Trán. "Tây Trán, bạn thân như vậy, em cần phải cố gắng quý trọng nha."
Lộ Tây Trán cũng nhìn hai mắt Hạ Lan Thu Bạch, nói rõ từng chữ một: "Đó là đương nhiên, Ỷ Hạ cô ấy đáng giá cho em dùng tính mạng để bảo vệ. Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì kẻ nào, làm ra bất kì chuyện gì, làm hại đến cô ấy, tuyệt đối."
Ngữ khí của nàng thật ra cũng không giống như cứng rắn hay khiêu khích, chẳng qua liên tục dùng ba chữ "tuyệt đối", hình như đang thể hiện rõ ràng ý gì đó, nói bóng nói gió gì đó.
"Vậy là tốt rồi, nếu như vậy thì chị an tâm rồi." Hạ Lan Thu Bạch cười càng vui vẻ, thân mật ôm cánh tay Mạnh Khả Quân, nói: "Cô, cũng không còn sớm, người cũng mệt mỏi rồi, con đưa người về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút."
Mạnh Khả Quân gật đầu, đứng dậy sửa sang vạt áo, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, nắm lấy tay Lộ Tây Trán, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lông cừu màu trắng của nàng. Lộ Tây Trán theo bản năng giật mạnh tay lại, cũng mặc kệ cái gì gọi là lễ nghĩa cấp bậc. Mạnh Khả Quân nhìn ra mâu thuẫn của nàng, tiến lên v**t v* tóc nàng: "Xem ra, vết sẹo đó, vẫn còn chưa mất."
"Cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày của con, người không cần lo lắng."
"Cô có quen vài vị bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, có muốn cô liên hệ giúp con không?"
Nếu như Lộ Tây Trán muốn xóa sẹo, như vậy bác sĩ mà nàng có thể tìm cũng không ít hơn Mạnh Khả Quân. Nhưng mà nàng không muốn, cho dù mỗi khi đến mùa hè, nàng cúi đầu liền có thể nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên cổ tay mình, nàng cũng sẽ không vì thế mà dao động. Nàng muốn giữ vết sẹo này lại, từng giây từng phút nhắc nhở mình, bản thân đã từng bị tổn thương như thế nào.
Lộ Tây Trán lắc đầu: "Thật sự không cần."
Mạnh Khả Quân cũng không nhiều lời nữa, lắc đầu nói một câu đứa trẻ đáng thương, cầm túi xách Louis Vuitton bằng da của mình, được Hạ Lan Thu Bạch kéo ra ngoài. Lộ Tây Trán tiễn hai người đến bên ngoài biệt thự, trước khi lên xe, Mạnh Khả Quân yêu thương mà ôm lấy Lộ Tây Trán, v**t v* mái đầu của nàng, nói: "Qua mấy ngày nữa Tiểu Sâm sẽ trở lại, đừng bướng bỉnh nữa, có nhiều người giúp con vẫn tốt hơn, đừng để cho cô lo lắng, được không?"
Cảnh đêm u ám, đèn đường bên cạnh cổng sắt tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Dưới ánh đèn, nàng nhìn ánh mắt Mạnh Khả Quân, nàng biết rõ, trong cái nơi gọi là "nhà" này, có lẽ chỉ có một mình Mạnh Khả Quân thật tâm đối đãi với mình. Cho nên dù trong lòng có ngàn vạn không muốn, cuối cùng nàng vẫn khó nhọc gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!