Chương 49: (Vô Đề)

Trong tay mỗi người đều cầm theo một đồng hồ bấm giây, cùng nhau quy định một quãng thời gian ví dụ như 20 giây, sau đó cùng nhắm mắt lại tính toán thời gian. Đến khi mở mắt ra, dựa theo tính toán trong lòng, ấn nút dừng. Trước đây lúc rảnh rỗi Thạch Vi cũng hay lôi cấp dưới ra tỉ thí trò này, chẳng qua trò đếm giây này có yêu cầu kĩ năng và sự tập trung rất cao, chỉ cần thất thần một lát thì sẽ không thể khống chế được thời gian.

Thời gian càng dài, sự tập trung của con người càng lơ là, xác suất thành công càng thấp.

Kiều Ỷ Hạ nhìn Lộ Tây Trán đang siết chặt bàn tay cầm đồng hồ đến lộ ra khớp xương trắng bệch, không khỏi ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Không thoải mái thì nghỉ ngơi sớm một chút, có được không?

Nhưng Lộ Tây Trán lại hít sâu một hơi, nói: "Bắt đầu đi." Nàng sẽ không lùi bước, vô luận có bao nhiêu sợ hãi cũng sẽ không lùi bước. Kiều Ỷ Hạ có thể chiến thắng nhược điểm sợ độ cao của mình, cùng nàng đứng trên vòng quay nhìn xuống mặt đất, nàng cũng nhất định có thể làm được.

Với người bình thường khi muốn chơi trò này sẽ đếm đầu ngón tay, mô phỏng tần suất chuyển động của kim giây, hoặc là gõ ngón tay lên mặt hay khuỷu tay. Nhưng mà Kiều Ỷ Hạ lại không cần, cô có sự nhạy bén tuyệt vời với thời gian, đây cũng là nguyên nhân vì sao mới còn ít tuổi mà cô đã lên chức đội phó. Dùng lời Thạch Vi để nói chính là, cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi này, hoàn toàn chính là thiên phú dị bẩm.

Lộ Tây Trán ước định thời gian là 2 phút 21 giây, đây là một đoạn thời gian dài khó nắm bắt. Ngay lúc ánh đèn màu trắng trên trần phủ lên hai người thì họ cùng nhau nhắm mắt, lông mi dày đậm nhiễm một tầng ánh sáng như mặt biển rộng lớn.

Ngay lúc nhấn nút dừng, Kiều Ỷ Hạ không có nhìn đồng hồ trước mà bị Lộ Tây Trán ngồi bên cạnh hấp dẫn ánh mắt. Trên trán nàng rịn ra một tầng mồ hôi mịn, hai tay run rẩy ôm đầu như thể bị kinh hãi chuyện gì đó. Kiều Ỷ Hạ không tự chủ được mà tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như đang làm yên lòng một đứa trẻ, an ủi nàng: "Được rồi, không sao. Chúng ta đi nghỉ ngơi."

Mà Lộ Tây Trán bị Kiều Ỷ Hạ ôm trong lòng càng run rẩy dữ dội hơn, trên trán nàng không ngừng chảy ra mồ hôi, bờ môi trở nên trắng bệch. Kiều Ỷ Hạ hối hận muốn đòi mạng, nếu biết trước trò này sẽ khơi gợi những kí ức không hay thì dù cả đời thua bởi nàng cũng có xá gì.

"Tôi không được." Lộ Tây Trán cố gắng giữ vững tâm trạng của mình, nhưng vẫn không ức chế nổi sợ hãi trong lòng. "Tôi không làm được...."

"Không có chuyện gì." Kiều Ỷ Hạ vén mấy sợi tóc bị mồ hôi tẩm ướt, kiên nhẫn dỗ dành: "Lần này không được, chúng ta còn có lần sau."

Lộ Tây Trán chậm rãi đẩy cô ra, trong mắt tràn đầy chán nản không muốn ai biết, cùng với tuyệt vọng. Nàng lắc đầu, nói: "Thời gian sẽ không chờ tôi, nó quá tàn nhẫn, cho dù tôi có cầu xin thế nào, nó cũng không chịu bố thí cho tôi một cơ hội làm lại lần nữa."

-- Caroline, cô sợ?

-- Oh dear, cô đáng yêu như vậy, trác tuyệt như vậy, tôi tin chuyện này với cô chẳng qua chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.

-- Caroline, cô xem, Silver đang đợi cô, hắn đang ở đây đợi cô.

"2 phút 21 giây." Ánh mắt Lộ Tây Trán bây giờ như vũng nước đọng, không có chút phập phồng gợn sóng nào, nàng giống như một thể xác đã mất đi linh hồn, nàng cười lạnh một tiếng. "Tôi đã thua 2 phút 21 giây này."

Mà chiếc đồng hồ nằm bên cạnh Kiều Ỷ Hạ, hiện lên con số 2 phút 21 giây, không có bất kì ai để ý đến nữa. Cô chính là như vậy, trong lúc làm việc gì đó, vĩnh viễn sẽ tập trung một trăm phần trăm sự chú ý của mình vào đó, cho nên trong cả quá trình này, cô không nghe được tiếng thở dồn dập vì căng thẳng của Lộ Tây Trán, không cảm nhận được sự run rẩy của nàng.

Nhìn Lộ Tây Trán giờ khắc này, cô cỡ nào hi vọng mình có thể vì nàng mà chia sẻ tất cả đau khổ cùng dày vò.

"Kì thật, tôi là một kẻ thất bại." Đôi mắt Lộ Tây Trán vô thần nhìn về phương xa.

"Sao như vậy được." Kiều Ỷ Hạ nắm chặt tay Lộ Tây Trán, hi vọng có thể truyền sức mạnh cho nàng. "Chị là cô gái ưu tú nhất mà tôi từng gặp."

"Ý đồ dùng thành công che giấu thất bại của mình, dùng thanh danh che đậy sự thật mình từng phạm sai lầm rất lớn, người như vậy, không phải càng thêm vô sỉ sao?". Những năm gần đầy, nàng luôn cố gắng khiến mình trở nên ưu tú hơn, trác tuyệt hơn, dùng nó để che đậy nội tâm nhu nhược đến không chịu nổi của mình. Để cho bản thân không quá đáng thương hại, mà nàng càng đạt được nhiều thành công thì cảm giác hiu quạnh mất mát, thậm chí là cảm giác chán ghét bản thân, cũng càng mãnh liệt hơn.

Nàng là kẻ thất bại, từ đầu đến cuối đều thất bại.

Lộ Tây Trán cúi đầu, đôi lông mày xinh đẹp cau chặt, làm cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng thương tiếc, nàng thì thầm: "Tôi muốn khiến em vui vẻ, tôi không làm được. Tất cả những chuyện tôi muốn làm, tôi đều không làm được."

Kiều Ỷ Hạ nghĩ, vĩnh viễn cô đều sẽ không quên, lúc cô mới gặp Lộ Tây Trán, cô từng nghĩ, trên đời này sao lại có người phụ nữ tự kỉ, cao ngạo kiêu căng như vậy. Trong mắt nàng, có lẽ chỉ có bản thân mới là vương, không ai có thể lọt vào mắt nàng. Nhưng càng tiếp xúc với nàng, Kiều Ỷ Hạ càng phát hiện, nàng cao ngạo, kì thật bởi vì nàng tự ti, nàng cao cao tại thượng, chẳng qua chỉ là một cách để che giấu nội tâm cô độc cùng yếu ớt của mình.

Nàng như vậy, làm cho người ta đau lòng như thế, cùng làm cho người ta yêu thương đến thế.

"Hạ." Lộ Tây Trán bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt gần như là tuyệt vọng nhìn cô. "Tôi là kẻ gây họa, em cách xa tôi một chút."

Lộ Tây Trán tựa đầu vào thành ghế, khóe môi kéo lên một nụ cười, trong trí nhớ của Kiều Ỷ Hạ, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lộ Tây Trán cười, nhưng mà nụ cười kia lại cô đơn như thế, hèn mọn như thế. "Tuy rằng tôi, chưa bao giờ muốn tổn thương bất kì ai."

Hệ thống chuông cửa trong nhà phát ra tiếng vang, bên ngoài có người đến. Kiều Ỷ Hạ vốn đang nắm lấy tay nàng, nghe được tiếng chuông thì buông ra, nói: "Tôi đi mở cửa."

"Lộ giáo sư, có một vị phu nhân họ Mạnh." Có mở cửa hay không, rốt cuộc cũng phải hỏi ý của Lộ Tây Trán.

Ánh mắt Lộ Tây Trán sáng lên, đứng dậy nói: "Em lên lầu trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Kiều Ỷ Hạ cũng nhu thuận hiểu chuyện gật đầu, dù sao thì cô cũng là người ngoài, chắc người đến là một nhân vật quan trọng rồi. Lộ Tây Trán sửa sang vạt áo của mình, nhìn qua tinh thần có vẻ đã tốt lên nhiều. Nàng không ấn nút mở cửa mà trực tiếp đi ra ngoài, tự mình mở cổng sắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!