Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên trở nên hoà thuận hơn, vốn tưởng rằng Lộ Tây Trán sẽ tức giận, nhưng thái độ hiền hòa của nàng khiến mọi người an tâm không ít. Dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, Kiều Ỷ Hạ cũng không tiện nói gì thêm. Mấy người ra ngoài cũng là vì có chuyện quan trọng cần làm, cho nên ăn bữa cơm cũng không quá 40', Thương Lục và Bạch Anh trở lại Dicos tiếp tục làm nhiệm vụ. Vụ án mà hai người nhận không tính là lớn, nhưng cũng không dễ để tập trung đối tượng tình nghi.
Quả nhiên, sau khi đến khách sạn, tổng quản lý nói Thẩm Hà cách đây không lâu đã lấy lí do sức khỏe không tốt để từ chức chức vụ tiếp tân, nhưng không biết cô ta đi nơi nào. Thẩm Hà không phải người địa phương, nguyên quán ở Hồ Nam, song thân cũng ở quê nhà, đoán chừng Thẩm Hà rất có thể đã rời thành phố trở lại cố hương rồi.
"Hừ, Thẩm Hà này thật sự cho rằng cô ta có thể giấu giếm sao?" Thạch Vi vung tay, mấy ngày nay anh đã điều tra theo rất nhiều hướng khác nhau, hết lần này đến lần khác lại cứ đến chỗ của Thẩm Hà thì bị gián đoạn, anh có cảm giác như mình bị cô ta trêu đùa trong lòng bàn tay, cảm giác này cực kì khó chịu. "Trước tiên đến nhà của Thẩm Hà xem cô ta có ở đó không, nếu không có thì lập tức cho người trong đội lên đường đến Hồ Nam."
Nhưng nếu Thẩm Hà không có ở nhà thuê thì càng chứng tỏ trong lòng cô ta có quỷ. Nhưng trốn tránh vĩnh viễn không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Bởi vì, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Bất kì một người nào đeo tội ác trên lưng thì sẽ không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Căn hộ đã đổi chủ rồi, Thẩm Hà biến mất, biến mất khỏi thành phố này, vụ án nhìn như có vẻ đang càng khó bề phân biệt, nhưng đối với ba người họ, lại càng lúc càng sáng tỏ.
Thẩm Hà, Giang Tư Lự, Thôi Đình, Đinh Nguyên, mấy người bọn họ tạo nên một vòng tròn quan hệ phức tạp, mỗi một hướng đi, tựa hồ đã phơi bày rõ ràng trước mắt bọn họ rồi.
"Đội trưởng Thạch, đến nhà Thôi Đình xem một chút." Sau khi lên xe, Lộ Tây Trán khoanh tay, nói với Thạch Vi đang ngồi ở ghế lái. "Ảnh chụp ở hiện trường không đầy đủ lắm, vẫn có nhiều chỗ không bị chụp lại."
Từ lúc phong tỏa hiện trường đến nay sẽ không có bất kì ai được vào, trước khi vụ án kết thúc, chắc chắn sẽ không bị sửa chữa hay cho thuê, cho nên không cần lo lắng chuyện hiện trường bị phá hủy.
Trong phòng khách nhà Thôi Đình vẫn tràn ngập mùi ẩm ướt nồng đậm cùng bầu không khí quái lạ. Thạch Vi từng đến đây rất nhiều lần, trong quá trình phá án, nếu không có được tin tức có lợi cho vụ án thì cần phải quan sát hiện trường liên tục, thể nghiệm hiện trường phạm tội. Đây là một cách rất có hiệu quả, chỉ có người lạc vào cảnh giới kì lạ, mới có thể chuẩn xác hiểu rõ tâm lý tội phạm.
Lộ Tây Trán ngồi lên cái ghế đơn mà Thôi Đình từng bị trói, giống như đã hoàn toàn vứt bỏ giới hạn tâm lý thích sạch sẽ của mình. Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là, tìm cho ra hung phạm.
"Hạ, trói chặt tôi."
Kiều Ỷ Hạ vốn hơi do dự, nhưng sau đó vẫn cởi khăn choàng của mình xuống, trói nàng vào ghế.
"Sau đó, lấy tay che kín mắt của tôi."
Lúc này Lộ Tây Trán dường như đã đặt bản thân vào bóng tối, tay chân bị kiềm hãm khiến nàng không thể nhúc nhích. Bóng tối đột nhiên xuất hiện sẽ khiến cho nàng lạc vào cảnh giới kì lạ, mất đi tự do cùng cảm giác an toàn.
"Bây giờ, tất cả của chị đều nằm trong tay tôi." Kiều Ỷ Hạ thản nhiên nói, tạo ra một bầu không khí huyền diệu. "Nghĩ đến sinh mệnh trẻ trung của chị sẽ kết thúc trong tay tôi, trong lòng chị có chút sợ hãi nào hay không?"
"Không." Lông mi hơi rung của Lộ Tây Trán làm lòng bàn tay Kiều Ỷ Hạ ngứa ngáy, câu trả lời chém đinh chặt sắt của nàng khiến cho Kiều Ỷ Hạ không khỏi buông lỏng tay, nhưng lại nghe Lộ Tây Trán nói tiếp: "Còn thiếu một bước."
Cùng lúc này, nghe được tiếng gọi của Thạch Vi từ phòng vệ sinh: "Ỷ Hạ, Lộ giáo sư!"
Nghe tiếng, Kiều Ỷ Hạ lập tức mở trói cho Lộ Tây Trán, hai người tiến vào phòng vệ sinh, thấy Thạch Vi đang ngồi xổm bên thùng rác, tay mang bao tay, trong tay là một bình keo dán ống nhựa.
Kiều Ỷ Hạ lập tức lôi từ túi áo đôi bao tay duy nhất, đưa cho Lộ Tây Trán một cái, hai người cùng đeo bao tay vào, tiếp nhận bình keo dán ống nhựa, cẩn thận kiểm tra. Trước đó Thạch Vi cùng Kiều Ỷ Hạ đều chủ quan, không có lục cái thùng rác bình thường này, Lộ Tây Trán đưa bình keo ra trước mắt, sau đó nói: "Có chất lỏng còn sót lại."
Bên trong bình là một ít chất lỏng màu đỏ nhạt, nhìn như là máu hòa lẫn với nước.
Kiều Ỷ Hạ đi một vòng quanh vòng vệ sinh, ý đồ tìm chút manh mối. Rất hiển nhiên, Thôi Đình chắc chắn sẽ không có chuyện gì mà mua keo dán nhựa về chơi, đây nhất định là do hung thủ đem đến.
Lộ Tây Trán vươn tay, đổ thứ chất lỏng trong bình lên mu bàn tay, nàng ngửi ngửi, bên trong thứ mùi hỗn hợp đó có mùi máu tươi. Thạch Vi tự giác lấy túi nilon trong suốt từ túi áo, Lộ Tây Trán thả bình keo vào đó. Cái này phải đợi Thạch Vi đem về bộ phận khám nghiệm tiến hành xét nghiệm một phen mới được.
"Lộ giáo sư, cũng trễ rồi, cô để Ỷ Hạ đưa cô về trước đi, sau khi có kết quả khám nghiệm tôi sẽ báo cho cô biết." Thạch Vi nói, trời cũng sập tối rồi, cũng không phải anh bận rộn gì, chỉ là sợ Lộ giáo sư sẽ mệt mỏi.
Lộ Tây Trán cũng không từ chối, lúc cùng Kiều Ỷ Hạ về đến nhà thì đã hơn bảy giờ. Trên đường về Kiều Ỷ Hạ có ghé qua nhà hàng mua vài món ăn, mang trở về. Hai người tự mình đi tắm rửa, tẩy đi một thân bám mùi, sau đó bắt đầu một buổi tối tốt đẹp.
"Đúng là do đầu bếp của Hồng Thịnh làm sao? Còn không bằng bánh rán trái cây của xe đẩy bán thức ăn do đầu bếp ở chợ Bắc Quan làm nữa." Lộ Tây Trán ăn miếng dưa chua trong chén Cung Bảo Kê Đinh (thịt gà hầm đậu phộng), vẻ mặt tràn đầy không vui nói.
"Có ăn đã không tệ rồi, chị nhìn bộ dạng kén cá chọn canh của chị đi." Kiều Ỷ Hạ lắc lắc đầu nói, "Rõ ràng là đang ghét bỏ tôi chọn món ăn không tốt."
"Khụ." Lộ Tây Trán vội ho khan một tiếng, có chút hoảng hốt bưng chén vùi đầu ăn cơm. "Tôi không có ý đó."
Kiều Ỷ Hạ lại cười cười như đã đạt được mục đích, không nói gì thêm. Lộ Tây Trán nhìn vẻ mặt vui vẻ vì trêu chọc được mình của cô, vừa hờn vừa giận, vì sao mình cứ gặp cô ấy thì liền rơi xuống thế hạ phong như vậy chứ!
"Thương Thương." Kiều Ỷ Hạ để chén đũa xuống, hai tay đặt chồng lên nhau, suy nghĩ một chút rồi hỏi nàng: "Rõ ràng chị thích sạch sẽ, nhưng vì sao lúc tôi vừa mới đến đây không lâu, chị lại không để ý chuyện ăn chung dĩa thức ăn với tôi."
Lộ Tây Trán có chút mơ hồ, hiển nhiên là nàng không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này: "Không phải em cũng như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!