Sau khi đến Hoằng Uyển, Lộ Tây Trán đã sớm bình phục tâm tình, khôi phục thái độ thường ngày. Đi qua đại sảnh, có rất nhiều đàn ông lẫn phụ nữ mặc trên người bộ đồng phục công sở một màu nghiêm túc. Đây là một thành phố phát triển rất nhanh, mỗi một người trên con đường leo lên cao đã dần dần đánh mất phương hướng ban đầu. Lúc này gặp lại Giang Tư Lự, thái độ của ông ta so với lần đầu qua loa hơn nhiều, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn.
"Chuyện cần nói tôi đã nói hết rồi, dù các vị cảnh sát vẫn còn nghi ngờ thì tôi cũng không còn cách nào." Giang Tư Lự nhìn đồng hồ đeo tay, nửa tiếng nữa ông ta có cuộc họp trực tuyến với những đổng sự ở nước ngoài, liên quan đến phương án bỏ vốn đầu tư lần này, là chuyện lớn không thể bị ảnh hưởng được.
"Chủ tịch Giang, thời gian của chúng ta đều quý giá như nhau, đã như vậy thì đi thẳng vào vấn đề đi." Kiều Ỷ Hạ nói, "Chúng tôi muốn biết, chủ tịch Giang có quen biết Thẩm Hà hay không."
Giang Tư Lự nghe được cái tên này thì liền rũ mắt, sau đó lắc lắc đồng hồ trên cổ tay, lập tức bày ra dáng cười không quan tâm: "Có quen, làm việc chung khách sạn với Thôi Đình, cho nên đã gặp qua mấy lần. Sao vậy, cô ấy có vấn đề gì sao?"
"Trừ phương diện này ra?"
"Không có gì khác." Giang Tư Lự rất thản nhiên nói: "Mặc dù Giang mỗ yêu thích nữ sắc, nhưng cũng không đến mức đói bụng ăn quàng."
Thạch Vi hơi nhíu mày, càng thêm phản cảm với người đàn ông ra vẻ tao nhã này. Vốn tưởng rằng ông ta là quân tử, nhưng chẳng qua chỉ là mặt người dạ thú trông mặt mà bắt hình dong thôi. Tuy bề ngoài Thẩm Hà không bằng Thôi Đình, nhưng ông ta đường đường là chủ tịch của một công ty có chỗ đứng trên thị trường cũng không cần phải bôi nhọ một cô gái trước mặt người ngoài như vậy.
"Chủ tịch Giang." Lộ Tây Trán ngồi ngay ngắn, trước đây nàng đã từng một mình đi gặp Giang Tư Lự. Mà Giang Tư Lự cũng có chút hiểu biết đối với chuyên gia tâm lí học tuổi trẻ tài cao này, biết nàng là một người phụ nữ giỏi giang. Nghe Lộ Tây Trán gọi mình, đôi con ngươi ông ta quả nhiên ôn hòa hơn, kiên nhẫn hơn. "Tôi tin ông cùng vụ án giết người này không có quan hệ trực tiếp, thế nhưng nếu như ông không thể làm đến mức tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*, hậu quả như thế nào, cũng khó có thể nói trước."
* tri vô bất ngôn: biết gì nói nấy, ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại. Hai câu này có nghĩa tương tự nhau, thường đi chung với nhau.
Nghe đến đây, Giang Tư Lự đứng dậy, sửa sang cổ áo cùng tay áo của mình, sau đó nói với ba người: "Lộ giáo sư, tôi nghe không hiểu những gì cô nói. Tôi còn có cuộc họp, xin phép đi trước, thật có lỗi."
Sau khi ông ta đi ra đến cửa liền nói nhỏ với một nữ trợ lý nhỏ tuổi trong số hai trợ lý của mình: "Chris, cô ở lại, chiêu đãi Lộ giáo sư cho tốt, phải tiếp đãi chu đáo."
Giang Tư Lự một chữ cũng không nhắc đến Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ, chỉ biểu đạt quan tâm với Lộ Tây Trán. Tuy rằng Thạch Vi thừa nhận Lộ Tây Trán tuổi trẻ tài cao, nhưng anh tốt xấu gì cũng là một đội trưởng, bị Giang Tư Lự không để trong mắt như vậy thì không khỏi có chút không vui.
Lộ Tây Trán nhìn cô gái kia một lần, mày đen mắt đẹp, tâm tư trầm ổn. Nhưng Lộ Tây Trán lại không nói chuyện với cô ấy. Giang Tư Lự quả nhiên là lão hồ ly, cụm từ "vô gian bất thương" này đúng là để miêu tả ông ta. Bên bộ phận an ninh mạng điều tra lịch sử cuộc gọi của Giang Tư Lự, cũng không phát hiện có điều bất thường, ngoài trừ gọi điện cho vợ ở nhà, con gái đang đi du học và đối tác làm ăn thì hầu như không có gì dị thường.
Rất rõ ràng ông ta sử dụng đến mấy cái điện thoại di động, thẻ tín dụng cũng mỗi một đoạn thời gian sẽ đổi một lần. Ngẫm lại thì cũng đúng, đến một chút tâm tư đề phòng ấy cũng không có, thì không có khả năng đứng đầu trong thế giới đa số là thương nhân này được.
Cô gái kia thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, có vẻ đứng ngồi không yên, đôi môi đóng mở nhiều lần nhìn như có nhiều lời muốn nói. Một chốc thì hỏi Lộ giáo sư có uống hồng trà hay không, một chốc thì hỏi Kiều Ỷ Hạ có muốn dùng bánh ngọt không, nhưng hai người đều đối với cô ấy vô cùng lạnh nhạt, cũng không biểu hiện quá nhiều ý muốn nói chuyện với cô.
"Cô gái."
Mãi cho đến khi Thạch Vi lên tiếng, cô gái nãy giờ mặt mày luôn đỏ bừng mới lộ ra nụ cười tươi tắn: "Chào anh, gọi tôi là Chris được rồi."
"Chủ tịch Giang của các cô khi nào mới có thời gian rảnh?" Thạch Vi gõ gõ lên thành ghế sofa, hỏi.
Cô gái giơ lên nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn trả lời: "Hành trình hôm nay của Giang đổng được sắp xếp rất kín, sau khi kết thúc hội nghị trực tuyến thì phải tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận sản phẩm mới, buổi tối còn có tiệc xã giao với chủ tịch Hằng Thực. Tôi là trợ lý thân cận của Giang đổng, có chuyện gì các vị cảnh sát hỏi tôi cũng được."
Lộ Tây Trán giương mắt đánh giá cô gái này từ trên xuống dưới, hờ hững nói: "Chỉ hi vọng đúng như vậy." Sau đó đứng dậy nói với cô: "Có thể dẫn tôi đến phòng rửa tay một lát không, tôi không biết đường."
Chris cũng không suy nghĩ nhiều, hân hoan đáp ứng. Hai người một trước một sau tiến vào phòng rửa tay lắp đặt thiết bị đắt đỏ. Lộ Tây Trán dừng chân, nói với Chris đang chuẩn bị rời đi: "Trang điểm mắt của cô bị nhòe."
Chris theo bản năng nâng tay sờ sờ khóe mắt, lúc này mới nói cảm ơn, đi vào định trang điểm lại. Lộ Tây Trán đứng bên cạnh cô, Chris nhìn vào gương thấy được trang điểm mắt được mình vẽ tinh xảo, tim liền đập hụt nửa nhịp. Cô siết chặt tay, nhìn Lộ Tây Trán tản ra khí tràng đặc biệt đứng bên cạnh mình, rồi lại lập tức dời mắt đi, sợ đến không biết làm sao.
"Không cần sợ, tôi không có ý làm khó dễ cô." Hoằng Uyển lớn như vậy, mỗi một góc đều có camera giám sát, bao gồm cả phòng làm việc của Giang Tư Lự, chỉ có nơi này mới có chút riêng tư đảm bảo tự do. "Bây giờ, vứt hết những cố kị của cô đi, mỗi một lời cô sắp nói, tôi hi vọng không có bất kì một chữ dối trá nào."
Nàng muốn nghe nói thật, chứ không phải là đáp án mà Giang Tư Lự đã sớm dặn dò cô gái này, "bài giảng" mà cô ta đã sớm học thuộc làu.
Năm phút ngắn ngủi, lúc trở lại văn phòng, trên mặt Chris đã không còn khẩn trương như vừa nãy, mà là một loại buồn phiền yên tĩnh. Lộ Tây Trán thản nhiên nói: "Nếu Giang đổng công việc bận rộn, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa. Đội trưởng Thạch, Hạ, chúng ta đi thôi."
Sau khi lên xe, Thạch Vi hỏi Lộ Tây Trán vừa nãy nói gì với cô bé đó. Kì thật ba người bọn họ cảm nhận rất rõ, không hẹn mà cùng phát hiện Chris có điểm đáng ngờ. Từ sau khi cô ta trao đổi ánh mắt với Giang Tư Lự, không khó để nhìn ra cô ta chính là nhân chứng" rửa sạch tình nghi" mà Giang Tư Lự sắp xếp. Chris cố tình nhấn mạnh mình là trợ lí thân cận của Giang Tư Lự, có hiểu biết rất sâu về Giang Tư Lự.
Mà Giang Tư Lự để cô ta ở lại, bên ngoài là phục vụ cho ba người, nhưng kì thực là hi vọng ba người họ có thể tìm hiểu mối quan hệ cùng tình hình của ông ta trên người cô trợ lý này. Chung quy thì Chris vẫn còn rất trẻ, không có cách nào đa mưu túc trí như Giang Tư Lự, có thể ngụy trang tâm tư của mình hoàn mỹ được. Cho dù cô có hết sức cố gắng để khiến mình có vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt lơ lửng không cố định cùng với động tác c*n m** d*** đã bại lộ tâm tình của cô.
Mà phương pháp Lộ Tây Trán áp dụng rất đơn giản, lúc trước nàng cũng từng nhắc qua một lần, không có chứng cứ, vậy nàng liền tạo ra chứng cứ. Lúc nàng cầm một tờ ghi chép danh sách ngụy tạo thẻ ngân hàng cùng với lịch sử cuộc gọi đưa cho Chris, Chris liền hoảng sợ như nàng dự đoán. Theo lời Lộ Tây Trán nói, bộ phận an ninh mạng đã sớm điều tra ra được quan hệ của Giang Tư Lự cùng Thẩm Hà, cô ta chỉ là một trợ lí, không hiểu rõ những chuyện như thế này.
Mà Lộ Tây Trán đạo hạnh thâm sâu, Chris đương nhiên không nhìn ra bất kì manh mối gì trong mắt nàng, bàn tay cầm tờ danh sách không ngừng run lên.
Cô còn rất trẻ, mất việc thì có thể tìm, nhưng một khi phạm tội bao che thì thanh xuân tươi đẹp liền bị hủy hoại trong chốc lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!