Chương 46: (Vô Đề)

Sau khi Kiều Ỷ Hạ tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi liền nhiều hơn gấp bội, bây giờ đã gần qua ngày mới, cô không có dư thừa sức lực để mà đến phòng giặt đồ giặt quần áo, chỉ muốn mau chóng đi ngủ một giấc khôi phục thể lực. Ngày mai lại phải quay về với công việc, mau chóng đặt dấu chấm hết cho vụ án của Thôi Đình, cũng sớm trở về bên cạnh cha mẹ làm trọn đạo hiếu.

Vừa mới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, một trận tiếng gõ cửa vang lên, rất hiển nhiên người đến là Lộ Tây Trán. Kiều Ỷ Hạ tự mình mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Lộ Tây Trán mặc váy ngủ đắt đỏ màu trắng ngà, mấy lọn tóc còn dính nước, thanh tú đẹp đẽ trong suốt như một thiên sứ.

"Đã trễ như vậy, Lộ giáo sư sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Lộ Tây Trán có chút buồn bực, nàng rất muốn bản thân trở lại trạng thái sóng yên biển lặng, kiêu căng cao ngạo như trước kia. Thế nhưng bây giờ, rất hiển nhiên nàng đã không có cách nào dùng trái tim yên ổn như thường để đối mặt với Kiều Ỷ Hạ. Cho dù là giả vờ, thì cũng sẽ không cẩn thận mà hoặc ít hoặc nhiều lộ ra sơ hở trước mặt Kiều Ỷ Hạ. Nhưng dù có như vậy, thì nàng vẫn không có cách nào khống chế được suy nghĩ muốn đến gần cô.

"Đã uống thuốc chưa?" Sau khi Lộ Tây Trán nói xong câu này thì lại cảm thấy có chỗ lạ lạ, vì vậy lại bổ sung: "Bác sĩ điều trị cho em nói, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình khôi phục vết thương của em."

"Vẫn chưa, đang chuẩn bị uống đây." Kiều Ỷ Hạ nói.

Lộ Tây Trán đưa cái ly thủy tinh tinh xảo trong tay mình cho cô, nói: "Em còn chưa lấy nước nóng phải không, ấm đấy, cầm đi."

Cái ly ấm áp được Kiều Ỷ Hạ nâng trong lòng bàn tay, tình cảm ấm áp ấy cũng nhanh chóng quét sạch lòng cô, giọng nói đáp trả Lộ Tây Trán cũng bất giác nhu hòa hơn vài phần: "Cảm ơn."

Lộ Tây Trán thu hồi thần sắc trên mặt, nói: "Ừ, ngủ ngon."

Nhìn bóng lưng Lộ Tây Trán, phát hiện bước chân của nàng chầm chậm, thậm chí có chút nặng nề, một tay Kiều Ỷ Hạ cầm ly nước, một tay rủ xuống bên người, nhịn không được mà nói với bóng lưng kia: "Có phải chị có chuyện muốn nói với tôi không?"

Lộ Tây Trán đột nhiên dừng chân, không nói lời nào. Hai người cứ giằng co như vậy, không nhìn thấy thần sắc trên mặt của nhau, nhưng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương, trong màn đêm yên tĩnh này, đặc biệt rõ ràng vang dội.

Cũng không biết qua bao lâu, Lộ Tây Trán vẫn không xoay người lại, mà cũng không tiến về phía trước. Kiều Ỷ Hạ bất đắc dĩ cười nói: "Không có thì thôi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Mãi cho đến khi Kiều Ỷ Hạ đóng cửa phòng, Lộ Tây Trán mới xoay người lại, đứng ở đầu cầu thang nhìn cửa phòng đóng chặt, đôi con ngươi rũ xuống. Kiều Ỷ Hạ thì ngủ rất nhanh, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh cảm nhận được mệt mỏi trước nay chưa từng có, cũng không dư thừa tinh lực để đi suy nghĩ người kia, mới nằm xuống được ba phút thì đã tiến vào mộng đẹp.

Còn Lộ Tây Trán, nằm ở trên giường không ngủ được, tuân theo nguyên tắc không được lãng phí thời gian, nàng đứng dậy đi đến mật thất, ngồi bệt xuống tấm thảm lông chồn tơ mềm mại, ngón tay thon dài lật xem tư liệu lộn xộn trên mặt đất.

"Đinh Nguyên." Lộ Tây Trán cầm tư liệu trong tay, đôi mắt nhìn lên bảng đen dán ảnh chụp. "Vì sao trong mắt của anh lại có hối hận mãnh liệt như vậy, có sợ hãi, rốt cuộc anh đang sợ cái gì. Anh căn bản không hề sợ chết."

"Anh yêu cô ta, cũng hận cô ta."

"Trong lòng anh có nỗi khổ, nhưng khó có thể nói thành lời."

Lộ Tây Trán ném tư liệu trong tay, hai tay chống trán, lông mày cau chặt lại.

Sáng hôm sau Kiều Ỷ Hạ cũng dậy không sớm lắm, sau khi làm xong bữa sáng mà vẫn chưa thấy Lộ Tây Trán vẫn luôn có thói quen dậy sớm xuất hiện. Lúc đi vào mật thất thì thấy nàng đang dựa vào ghế da ngủ quên, trong lòng không khỏi thêm vài tia yêu thương, đi đến trước mặt nàng muốn ôm nàng về phòng ngủ, nhưng lại sợ làm nàng tỉnh, chỉ có thể đi về phòng tìm một tấm thảm mỏng đắp cho nàng.

Vì để nàng ngủ thoải mái một chút, Kiều Ỷ Hạ hơi điều chỉnh tư thế của nàng, trong lúc này, tư liệu trong tay Lộ Tây Trán liền rơi xuống đất.

Kiều Ỷ Hạ nhặt lên muốn thu dọn, ai ngờ lại phát hiện ra chuyện khiến cô líu lưỡi.

Lộ Tây Trán dụi dụi mắt, tỉnh táo từ trong giấc ngủ, kéo tấm thảm trên người mình, liếc mắt đã nhìn thấy Kiều Ỷ Hạ mặt mày thâm trầm, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.

"Lịch sử chi tiêu của Giang Tư Lự có gì bất thường?" Lộ Tây Trán hỏi, thứ Kiều Ỷ Hạ cầm trong tay chính là danh sách chi tiêu dày đặc trong vòng nửa năm nay của Giang Tư Lự.

Lúc này Kiều Ỷ Hạ mới hồi phục tinh thần, đi đến bên người Lộ Tây Trán, ngón tay nhanh chóng lật lật vài tờ giấy trên đó. "Lộ giáo sư, chị xem, tháng mười năm trước, Giang Tư Lự ở HongKong mua một chiếc nhẫn kim cương Cartier, thế nhưng chị nhìn ở đây đi, đến tháng mười hai ông ta lại đến cửa hiệu này, mua một chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự."

"Nhưng Giang Tư Lự cũng đã nói, tình nhân của ông ta rất nhiều, mua nhiều cái cũng không có gì lạ."

Kiều Ỷ Hạ kiên định lắc đầu: "Không, lần đầu tiên tôi cùng đội trưởng Thạch đến khách sạn gặp Thẩm Hà, trên tay cô ta cũng đeo một chiếc nhẫn, chính là kiểu dáng này. Thẩm Hà chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, chiếc nhẫn này không thể nào do bạn đời tặng cho cô ta được. Cô ta chỉ là một nhân viên tiếp tân, tiền lương có cao thì cũng phải phụng dưỡng cha mẹ, làm sao có tiền đi mua loại trang sức xa xỉ này?

Vả lại, hôm Thôi Đình bị giết, mặc dù trên tay không có trang sức, nhưng tôi nhớ rõ, trong ngăn kéo bàn trang điểm của cô ta, có một chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự."

Kiều Ỷ Hạ thả danh sách chi tiêu lên mặt đất, tiếp tục nói: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, trước mắt mà nói, vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh tất cả những lời tôi nói là đúng."

"Em chờ một chút." Lộ Tây Trán nói xong liền nhặt điện thoại bên cạnh, gọi đi. "Alo, chào Lô tổng, tôi là Caroline, đã lâu không gặp, có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút...."

Kiều Ỷ Hạ một bên nghe Lộ Tây Trán trấn định tự nhiên nói chuyện với người bên kia đầu dây, một bên lật xem tư liệu. Sau khi cúp máy, Lộ Tây Trán tiếp tục nói: "Chiếc nhẫn kim cương Cartier tháng mười là do Giang Tư Lự đặt hàng, ông ta không trực tiếp ra mặt. Còn tháng mười hai, tổng giám đốc bên kia đã hỏi giám đốc cửa hàng, nói là Giang Tư Lự dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến mua, chắc hẳn là Thôi Đình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!