Không chờ Kiều Ỷ Hạ kịp phản ứng, Lộ Tây Trán như là nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên đề cao âm điệu, siết chặt hộp sữa trong tay: "Dừng xe!"
Mặc dù Kiều Ỷ Hạ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức ngừng xe. Lộ Tây Trán mở cửa sau, đi đến phía trước, kéo cửa xe phía Kiều Ỷ Hạ đang ngồi, lạnh lùng bảo cô xuống xe. Đây là sai lầm khiến cho Lộ Tây Trán buồn bực, thậm chí là tức giận, nàng vậy mà quên mất Kiều Ỷ Hạ trước đó không lâu còn bị thương, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khôi phục. Vậy mà nàng còn mặc kệ để cô lái xe giữa đêm.
Nhìn thấy hai hàng lông mày của Lộ Tây Trán vì tức giận mà nhíu chặt, Kiều Ỷ Hạ ngoan ngoãn xuống xem, ôm ôm bờ vai của nàng, muốn nói mình không sao. Cho đến nay, tố chất thân thể của Kiều Ỷ Hạ đều rất tốt, từ khi đi làm đến giờ đây cũng không phải lần đầu tiên bị thương, cô đã sớm thành thói quen. Có một số chuyện, không thể nuông chiều, nếu không sức khỏe chỉ có thể càng ngày càng kém.
"Kiều Ỷ Hạ, có phải em không muốn sống nữa hay không?"
Kiều Ỷ Hạ nhún nhún vai: "Tôi giống chị, tôi cũng không yếu ớt nha."
"Đây không phải là vấn đề yếu ớt hay không, mà là em có coi trọng tính mạng của mình hay không. Em không thoải mái thì có thể nói, không cần phải cố thể hiện. Ở trước mặt tôi, em căn bản không hề hoàn toàn thả lỏng, muốn gì được ấy, nói gì đến tình yêu chứ." Nụ cười trên mặt Kiều Ỷ Hạ dần ảm đạm, có vài phần áy náy, Lộ Tây Trán nhìn thấy cô như vậy thì cũng có chút không đành lòng, thả mềm ngữ khí nói: "Được rồi, lên xe ngồi đi."
Cũng may lái chưa bao lâu, nếu không, Lộ Tây Trán thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Kì thật chính Lộ Tây Trán cũng không biết mình đang buồn bực chuyện gì, là buồn bực Kiều Ỷ Hạ cố gắng chống chọi, để tâm thể diện, hay là buồn bực bản thân vậy mà quên mất chuyện hẳn nên được nhớ kĩ. Hay là, buồn bực cô căn bản không có thật lòng thật dạ với mình.
Thế nhưng, ai có thể quy định Kiều Ỷ Hạ nhất định phải thật lòng thật dạ với nàng sau khi bị nàng cự tuyệt chứ.
Bầu không khí trên xe không tốt lắm, trên người Lộ Tây Trán lại khôi phục hơi thở lạnh như băng trước kia, Kiều Ỷ Hạ cũng không muốn nói chuyện. Nhiệt độ trong xe luôn ổn định ở mức 25 độ, cực kì ấm áp, nhưng hình như không thể làm ấm trái tim hai người con gái này.
Rốt cuộc thì thân thể của Kiều Ỷ Hạ vẫn còn hơi yếu, người xưa có câu thương gân động cốt một trăm ngày, cô mới chưa được nửa tháng đã xuất viện, nào có thể dồi dào sức sống được. Nhìn thấy bờ môi Kiều Ỷ Hạ đã trắng bệch, trong lòng Lộ Tây Trán càng ngũ vị tạp trần. Nhưng chung quy thì vẫn là một cô gái gái dịu dàng có hàm dưỡng, tuy rằng giữa hai người có chút không thoải mái, nhưng mà Kiều Ỷ Hạ cũng không phải người nhỏ mọn, đương nhiên sẽ không so đo với nàng.
Vẫn chúc ngủ ngon với nàng, nói thời gian không còn sớm, nếu không có chuyện gì khác muốn nói thì cô muốn về phòng nghỉ ngơi.
Cũng không nhắc đến chuyện đánh cược lúc chiều.
Trên thực tế, vô luận là ai, cũng sẽ không coi tất cả những gì xảy ra đêm nay thành một trò vui đùa của một người.
"Hạ." Lộ Tây Trán gọi cô, đi đến bên cạnh cô, "Em theo tôi vào đây một lát."
Không rõ nguyên do, hai người một trước một sau đi lên lầu, sau đó, Kiều Ỷ Hạ đi theo Lộ Tây Trán tiến vào một mật thất. Sau khi đóng cửa, đập vào mắt Kiều Ỷ Hạ là bầu không khí nồng đậm âm trầm. Cô không thể tin được, Lộ Tây Trán có chứng cưỡng chế cùng khiết phích vậy mà có thể cho phép căn phòng của mình bừa bộn rối tinh rối mù. Trên tường có dán giấy note, trên đó viết đầy những phân tích vụ án, còn có số liệu, trên mặt đất là bọc nilon đựng ảnh chụp, không có chỗ đặt chân, trên chiếc bảng đen là dấu mũi tên cùng tên người phức tạp, làm cho cô bị hoa mắt.
Trong phòng có ba cái bảng đen, Kiều Ỷ Hạ nhạy bén mà đi đến chiếc bảng ở hướng bắc, nhìn những cái tên bên trên.
Hóa ra, trong mấy ngày mình bị thương nằm viện, Lộ Tây Trán vẫn luôn yên lặng chú ý điều tra vụ án của Thôi Đình.
Đinh Nguyên bởi vì gây rối nơi công cộng, cố tình gây thương tích cho người khác mà bị bắt, nhưng bởi vì không có chứng cứ trực tiếp cho thấy hắn có liên quan đến vụ án Thôi Đình, cho nên sau mười ngày đã được thả ra.
"Căn cứ báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi, rất rõ ràng, khi còn sống trên cơ thể Thôi Đình không có dấu hiệu bị bạo hành, trong dạ dày cũng không có dấu vết của thuốc bị sót lại." Lộ Tây Trán thản nhiên nói.
Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu: "Lúc chúng tôi đến hiện trường, tay chân của cô ấy đều bị cột chặt, nhưng mà thứ dùng để cột cô ta không phải là dây thừng chúng ta thường thấy, mà là vụn vải được cắt nhỏ. Sau khi khám nghiệm thì biết đó là được xé từ quần áo của cô ta. Hung thủ cực kì giảo hoạt, chặt đứt hết mọi hướng điều tra của chúng ta." Nếu như là dây thừng thì bọn họ có thể thông qua chất liệu dây thừng để điều tra ra nơi bán nó, nhưng thay vào đó, hung thủ lại dùng vải, chuyện này đã gia tăng độ khó cho quá trình điều tra.
"Tôi đã gặp Đinh Nguyên." Lúc Kiều Ỷ Hạ còn nằm viện thì nàng đã đến gặp Đinh Nguyên một lần, cũng đã nói chuyện với hắn. "Còn có Thẩm Hà và Giang Tư Lự."
Lộ Tây Trán tiếp tục nói: "Tôi tin, nếu tôi đủ khả năng phát hiện thì em cũng đã phát hiện ra rồi. Thế nhưng là." Lộ Tây Trán bỗng nhiên xoay chuyển câu chuyện: "Tôi theo Thạch Vi về quê Thôi Đình một chuyến, tuy rằng Thôi Đình ham tiền nhưng trong lòng vẫn không quên được Đinh Nguyên, lúc nói chuyện với mẹ mình đều nhắc đến Đinh Nguyên. Con gái da mặt mỏng, sau khi chia tay đương nhiên ngại gặp mặt bạn trai cũ, vì vậy cô ta thông qua người trong nhà nghe ngóng tình hình gần đây của Đinh Nguyên.
Áy náy cũng được, lo lắng cũng được, tóm lại tình cảm Thôi Đình đối với Đinh Nguyên, không hề đơn giản như vậy."
"Ý của chị là muốn nói, chúng tôi tìm nhầm hướng rồi? Hoài nghi sai người rồi?" Kiều Ỷ Hạ hỏi.
"Hạ." Lộ Tây Trán nhìn cô, trong mắt lộ ra sự nghiêm túc và cẩn thận, "Kì thật trong lòng em đã sớm có rất nhiều mô phỏng về tội phạm, cứ nói ra khả năng mà em thấy lớn nhất, không cần cố kị gì cả."
Đinh Nguyên hắn có thể từ chối không thừa nhận, mỗi người đều có một cách từ chối khác nhau, nhưng ngôn ngữ thân thể của bọn họ đã bộc lộ suy nghĩ sâu trong nội tâm của họ, điều này không thể nghi ngờ. Nhất là với Lộ Tây Trán, người có kiến thức rộng rãi về mặt tâm lý học. Nàng không chỉ có thể nhìn thấu tâm tư của một người, mà còn có thể nắm lấy nhược điểm của người đó, tìm được cách hữu dụng nhất để bức hắn lộ ra chỗ che giấu.
Thông qua tiếp xúc, Lộ Tây Trán phát hiện Đinh Nguyên là người có hai nhân cách. Có lúc hắn sẽ hung bạo không chịu nổi, có lúc hắn lại như một đứa trẻ mới sinh. Trong lúc nói chuyện, Đinh Nguyên thường xuyên cắn móng tay, đây là động tác theo bản năng, tuy rằng sau khi hắn nhận ra thì đã cố gắng khống chế, nhưng mà động tác theo quán tính thì không thể che giấu được. Động tác này trên phương diện tâm lí học gọi là "Nhân tố k*ch th*ch giả làm trẻ em", mà điều này chứng tỏ, hắn là một người cực kì không có cảm giác an toàn, khát vọng quan tâm cùng bảo vệ, đồng thời cũng là người rất dễ bị người khác sắp đặt, là người không có chủ kiến.
"Từ thi thể Thôi Đình có thể cho thấy hai khả năng. Một là, trước tiên cột cô ta vào ghế, sau đó mới g**t ch*t, còn không thì chính là hoàn toàn ngược lại. Tôi còn chưa thể xác định hai chuyện này chuyện nào trước chuyện nào sau, nhưng nếu như là khả năng thứ nhất, muốn trói cô ta, lại không cần bất kì ai hay ngoại lực nào trợ giúp, vậy thì tôi chỉ nghĩ tới một khả năng."
Kiều Ỷ Hạ mím môi, nhìn thần sắc hòa hoãn của Lộ Tây Trán, chậm rãi nói: "Thủ pháp giết người bằng tâm lí ám thị."
Sau khi nói xong Kiều Ỷ Hạ lại lắc đầu: "Nhưng chuyện này quá trừu tượng cũng quá hoang đường, cho dù là thật thì nhìn từ góc độ pháp luật sẽ được xem là vô tội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!