Sau bữa cơm, Lộ Tây Trán cùng Kiều Ỷ Hạ tản bộ trong hoa viên. Dáng người Lộ Tây Trán cực kì yểu điệu, sống lưng thẳng đứng, bước chân cẩn thận, nhìn thế nào cũng giống tiểu thư khuê các thời cổ đại, mà trên thực tế, nàng đúng là như vậy. Còn Kiều Ỷ Hạ, chỉ mới ăn một bữa cơm mà cô đã có chút đồng cảm với Lộ Tây Trán rồi. Cô có thể cảm nhận mạnh mẽ quan hệ của Lộ Tây Trán cùng người trong nhà cực kì không hòa hợp, Lộ Tây Trán không thích người mẹ kế cùng cô em gái có quan hệ huyết thống với nàng.
Nhưng bọn họ vẫn nhân nhượng nàng, nhân nhượng con người lạnh như băng này, cái người không hề có ý định giữ bầu không khí êm đềm trong nhà.
Đến bên dưới gốc cây hòe già bốn mùa xanh tươi, Lộ Tây Trán vươn tay v**t v* thân cây, thân cây sần sùi cùng với bàn tay trắng nõn của nàng, tạo nên sự tương phản rõ ràng.
"Trước đây rất lâu, ở chỗ này có một cái xích đu." Tóc dài của Lộ Tây Trán bị gió thổi phất lên, nhàn nhạt nói: "Tôi đã quá lâu không trở về rồi."
Lúc này Kiều Ỷ Hạ có thể cảm nhận sâu sắc nội tâm không vui vẻ của Lộ Tây Trán. Cô không có tâm tư đi tìm hiểu chuyện riêng tư của Lộ Tây Trán, nhưng vẫn muốn cho nàng sự cổ vũ ấm áp nhất. "Thương Thương, chị có biết không, chị là một người rất khó để thấu hiểu, có lẽ chính chị cũng không hiểu rõ bản thân mình. Tôi nghĩ trong lòng chị nhất định cất giấu rất nhiều điều không vui.
Trước khi gặp được chị, tôi không có bạn bè, lời nói muốn theo đuổi chị cũng không phải đùa giỡn, mà là muốn cho chị biết được, tôi rất muốn khiến chị vui vẻ, để chị không cô độc, hoặc là nói, cũng để chính bản thân tôi không cô độc nữa."
Lộ Tây Trán từ từ buông tay, trở lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo không ai bì kịp, mà càng như vậy càng khiến trong lòng Kiều Ỷ Hạ khó chịu. Có thể nói, trên người Lộ Tây Trán, cô nhìn thấy hình bóng của bản thân mình quá nhiều.
"Tình cảm của em, tôi nhận." Lộ Tây Trán đút tay vào túi áo, đôi con ngươi tràn ngập linh khí nhìn nhìn cây hòe đứng lặng. "Sau khi trở về nhà phải cố gắng phấn đấu. Tôi không hi vọng mười năm sau khi nhắc đến người bạn duy nhất của tôi, cô ấy vẫn là một người bình thường vô tích sự."
"Thương Thương." Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng, giọng nói bất giác mềm đi: "Kì thật chị cũng không muốn tôi đi."
Sự tự tin của Kiều Ỷ Hạ trước sau vẫn như một, cho dù đó là Lộ Tây Trán thì cô vẫn dùng câu trần thuật để tiến hành phán đoán tâm lý của nàng. Lộ Tây Trán không muốn cô đi, cô khẳng định.
Lộ Tây Trán hừ lạnh một tiếng, nhưng có chút bất đắc dĩ: "Chuyện trên đời này, cũng sẽ không bởi vì cái nhìn chủ quan của con người mà có bất kì thay đổi nào." Giống như mọi người có khao khát nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây lặn đằng đông đến cỡ nào thì cũng chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi.
"Sẽ có." Kiều Ỷ Hạ chém đinh chặt sắt nói: "Sẽ có, chỉ cần chị lên tiếng."
Trong hoảng hốt, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy hình như Lộ Tây Trán đang thất thần, nhưng chờ đến khi nàng hồi phục tinh thần thì lựa chọn không để ý đến lời này của Kiều Ỷ Hạ. Chỉ nói một câu: "Đi thôi, tôi dẫn em đi dạo quanh thành phố một chút."
Lúc tạm biệt ba Lộ, trên mặt ông không có bất kì biểu tình nào, cũng không có nhiều luyến tiếc, ngược lại quý phu nhân kia thì luôn là dáng vẻ lưu luyến không rời với Lộ Tây Trán, dặn dò nàng nhất định phải thường về thăm nhà một chút. Còn Hạ Lan Thu Bạch thì vẫn dịu dàng nhã nhặn lịch sự như cũ, nói vài lời mà một người thân nên có để nói với Lộ Tây Trán.
Mãi cho đến khi Mạnh Thiên Thiên mặc váy ngủ công chúa màu xanh nhạt, cột tóc đuôi ngựa chạy xuống lầu tạm biệt Lộ Tây Trán thì lúc này sắc mặt Lộ Tây Trán vốn đang trầm tĩnh đột ngột thay đổi.
Con ngươi của nàng trầm xuống, trong mắt tràn đầy lệ khí, có thể nhìn ra rõ ràng nàng đang giận, làm cho người ta lạnh đến thấu xương. Nàng quay đầu nhìn quét một vòng đám người làm, giọng nói lạnh lùng: "Là ai tùy tiện để cho nó vào phòng của tôi."
Một cô gái trẻ trong đó hơi run lên, sau đó đôi mắt không ngừng đảo loạn. Lộ Tây Trán đi đến trước mặt cô, ngữ điệu như băng: "Lá gan của cô rất lớn."
Cô bé kia tên A Hà, bị Lộ Tây Trán làm cho sợ hãi, đầu cũng không dám ngẩng lên: "Tiểu thư, nhị tiểu thư cô ấy nhất định muốn vào, tôi thật sự không dám....."
"Tôi nghĩ tôi nhất định phải để cô ý thức được, ai mới là chủ nhân chân chính của căn nhà này." Lộ Tây Trán đột nhiên đề cao âm điệu, nhíu mày nhìn cô gái, giọng nói mang theo quyết đoán không thể xen vào : "Thu dọn đồ đạc, cút khỏi Lộ gia."
A Hà vừa định phản bác thì bị một dì lớn tuổi bên cạnh kéo kéo tay, tỏ ý cô không nên nói nữa. Cô gái lau nước mắt trên mặt, bụm miệng chạy khỏi đại sảnh.
Đại sảnh lầu một không có bất kì người nào nói chuyện, chỉ thấy Lộ Tây Trán dùng khí thế khắc nghiệt bước từng bước đến gần Mạnh Thiên Thiên. Mạnh Thiên Thiên bị nàng làm cho sợ run lên, suýt chút nữa làm rơi cái ly trong tay.
"Đặt cái ly xuống."
Giờ phút này Mạnh Thiên Thiên cảm thấy Lộ Tây Trán có chút quá đáng sợ, nhưng từ nhỏ được nuông chiều đến hư, đừng nói là bị đánh mắng, người trong nhà cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô, hôm nay Lộ Tây Trán đối xử với cô như vậy, xem nhẹ cô, trong lòng cực kì ấm ức, bĩu môi nói: "Em không!"
Hạ Lan Thu Bạch thấy thế thì tiến lên ôm bờ vai Mạnh Thiên Thiên dỗ ngọt cô bé, bảo cô không nên làm Lộ Tây Trán tức giận. Nhưng mà một cô bé mười lăm tuổi thì biết gì thị phi đúng sai, bị an ủi như vậy trong lòng càng ấm ức, nước mắt trào ra. "Chẳng qua chỉ là một cái ly thôi, có cái gì to tát, chị ấy cần gì lớn tiếng với em như vậy."
"Mạnh Thiên Thiên, tôi cho cô năm giây, đặt xuống." Lộ Tây Trán gằn từng chữ.
"Một."
"Hai."
"Ba."
Kiều Ỷ Hạ hoảng hốt chạy đến bên người Lộ Tây Trán, ôm lấy vai nàng xem nàng có bị đau chỗ nào không. Cô nhìn thấy Lộ Tây Trán nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên sàn nhà, nét mặt ủ rũ, lại nhìn cô gái trên mặt viết đầy chữ điêu ngoa bốc đồng kia, ngay cả Kiều Ỷ Hạ luôn có tu dưỡng tốt cũng nổi giận muốn giáo huấn cô nhóc đó một phen.
Cũng may bây giờ là mùa đông nên mặc dày, nếu không nước nóng trong ly hắt lên người Lộ Tây Trán, nàng chắc chắn rất đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!