Tâm tình của Thanh Diệp ở đầu dây bên kia điện thoại nhảy nhót không thôi. Lộ Tây Trán giúp cô một chuyện vô cùng tốt, so với làm việc ở nhà Lộ Tây Trán thì công việc ở công ty này tiền lương cao hơn không ít, cũng không cần vội vàng, quan trọng nhất là rất gần nhà, mỗi ngày cô có thể về nhà chăm sóc bà nội. Tuy rằng không rõ vì sao Lộ giáo sư đột nhiên muốn cho cô nghỉ việc, nhưng mà trong nội tâm cô hiểu rõ ràng, Lộ Tây Trán, là một chủ nhân vô cùng tốt.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, Lộ Tây Trán đã nhận được điện thoại của Từ Uy, mời nàng đến Cục trao đổi. Đêm qua Lộ Tây Trán sửa bài luận văn đến hơn ba giờ mới đi ngủ, bây giờ mới năm giờ, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rát, nhưng phá án luôn là chuyện quan trọng nhất, cho nên đành phải mặc kệ cảm giác mệt mỏi không chịu nổi, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang mọi thứ.
Khó có được chính là, lúc nàng xuống lầu thì Kiều Ỷ Hạ cũng đi theo sau. Vụ án của Thôi Đình gấp gáp, cộng với việc mẹ đang nằm viện, mấy ngày sắp tới Kiều Ỷ Hạ đừng hòng được sống thoải mái.
Sau khi ăn điểm tâm, Kiều Ỷ Hạ cùng Lộ Tây Trán chuẩn bị ra ngoài cùng nhau, dù sao đích đến cũng giống như nhau. Kiều Ỷ Hạ nói: "Lộ giáo sư, tối nay tôi đến bệnh viện với mẹ, nên sẽ không trở lại."
Lộ Tây Trán gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.
Sắc trời còn tối, hai người vừa mới ra khỏi nhà thì đã thấy một bóng người cao thẳng đứng trước hàng rào chắn. Lộ Tây Trán đi thẳng về trước, mới phát hiện đó là Thanh Diệp.
"Lộ giáo sư." Thanh Diệp mặc áo bông thật dày, vòng tay ôm người, thấy Lộ Tây Trán đi ra mới cười gọi.
Lộ Tây Trán mở cổng, Kiều Ỷ Hạ cũng đi đến, hỏi: "Trời lạnh như vậy, sao lại không vào nhà?"
Gương mặt thanh tú của Thanh Diệp bị đông lạnh đến trắng bệch, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ, nói: "Em sợ làm ồn giáo sư đang ngủ, hôm qua sau khi nói chuyện với chị, em lập tức đặt vé máy bay chạy về đây. Em nhất định phải ở trước mặt nói với chị một câu cảm ơn."
"Không cần khách khí như vậy, em theo tôi nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao, đây chỉ là chuyện tôi nên làm."
Thanh Diệp lắc đầu, nói tiếp: "Lộ giáo sư, tiền lương mỗi tháng chị cho em đều cao hơn thu nhập của thành phần tri thức, mà em cái gì cũng không cần làm, chẳng qua chỉ cần nấu cơm lau nhà, không chỉ vậy, mỗi tháng chị còn chia cho em không ít quần áo mới. Bây giờ lại tìm cho em một công việc tốt như vậy, để em ở lại thành phố B chăm sóc bà nội, em thật sự rất cảm ơn chị..."
Kiều Ỷ Hạ nhạy bén bắt được chỗ kì lạ trong lời của Thanh Diệp: "Thật có lỗi, tôi vô ý cắt ngang, nhưng mà cô vừa mới nói, Lộ giáo sư giúp cô tìm một công việc mới?"
"Được rồi Kiều." Lộ Tây Trán đột nhiên đề cao âm điệu của mình, "Cô đến gara chờ tôi."
Kiều Ỷ Hạ kín đáo liếc nhìn Thanh Diệp một cái, sau đó nhìn lại Lộ Tây Trán, cuối cùng xoay người đến gara. Xác nhận được Kiều Ỷ Hạ đã đi rồi thì Lộ Tây Trán mới lên tiếng: "Em có thể theo tôi nhiều năm như vậy đã là lý do để tôi không bạc đãi em. Em không cần cảm thấy thiếu nợ tôi cái gì, đổi lại là bất luận người nào tôi cũng sẽ làm như vậy. Còn có đồ gì trong nhà quên mang đi không, thừa dịp tôi còn ở đây thì tranh thủ lấy đi."
Trong mắt Thanh Diệp nén lệ, lắc đầu, cũng đúng thôi, ngoài một ít đồ dùng cá nhân, còn lại toàn bộ cô đều dùng đồ Lộ Tây Trán chuẩn bị cho mình. Đi theo Lộ Tây Trán nhiều năm như vậy, có lẽ người khác không biết, nhưng cô so với bất luận người nào đều rõ ràng hơn, Lộ Tây Trán thoạt nhìn lạnh như băng, không có tình người, nhưng đối với người khác luôn vô cùng thiện lương khoan dung. Thanh Diệp là thật lòng quý mến chủ nhân cũ ngoài lạnh trong nóng này.
Cô hi vọng sau khi mình đi rồi thì có thể có người thay mình chăm sóc Lộ Tây Trán, để Lộ Tây Trán có thể sống tốt hơn.
Kiều Ỷ Hạ cùng Lộ Tây Trán lái xe rời đi, Thanh Diệp nhìn xe Lộ Tây Trán dần dần biến mất trong bóng tối, hốc mắt ướt đẫm.
Kiều Ỷ Hạ là người thông minh, có rất nhiều chuyện tự bản thân mình hiểu rõ trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra để bầu không khí phải lúng túng không cần thiết. Cũng như hiện tại, cô có thể xác định Lộ Tây Trán vì cô mà đuổi việc Thanh Diệp, nếu như cô là một người không không có chừng mực, như vậy cô có thể mượn chuyện này trêu chọc Lộ Tây Trán một phen. Nhưng mà bởi vì cô là người đúng mực, cô mới không giống người khác, cô là Kiều Ỷ Hạ, là Kiều Ỷ Hạ mà Lộ Tây Trán có vài phần hảo cảm.
Hai người ở chung, vô luận là quan hệ như thế nào, nếu muốn phát triển lâu dài, cư xử có chừng mực là điều không thể thiếu.
Từ Uy nói với Lộ Tây Trán, bởi vì không đủ chứng cứ nên tạm thời không thể nhận được lệnh lục soát, cho dù có được phê chuẩn thì cũng là chuyện của tuần sau. Hiển nhiên, đáp án này khiến Lộ Tây Trán không hài lòng lắm. Chẳng qua bây giờ không phải lúc cho nàng bất mãn, trình tự không thể sửa, nhưng án vẫn phải tiếp tục phá.
"Đội trưởng Từ, nếu như anh tin tôi, vậy để cho tôi tự mình đến Chu gia một chuyến đi."
Quả nhiên Từ Uy lộ ra vẻ mặt khó xử: "Lộ giáo sư, không phải tôi không tin cô, mà là nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Chu Quốc Cường, như vậy ông ta là một người hung hãn tàn bạo. Một mình cô đi vào thật sự quá nguy hiểm. Như vậy đi, tôi phái thêm vài người đi theo cô, để họ ở bên ngoài canh chừng, nếu có động tĩnh gì thì còn có thể bảo vệ cô."
"Bởi vì tôi không phải là cảnh sát, cho nên đội trưởng Từ không tin tôi."
Từ Uy có chút quẫn bách, ngoài chuyện lo lắng cho an nguy của Lộ Tây Trán thì dù sao Lộ Tây Trán cũng không có quân hàm cảnh sát, không phải là nhân viên chính thức của Cục bọn họ, chỉ là một người hỗ trợ bên ngoài, không có nhân viên cảnh sát đi cùng, chỉ sợ rất khó phục chúng.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Từ Uy cũng không thể kiên trì với ý của mình, mạng người quan trọng, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Một lần nữa gặp lại Lộ Tây Trán, Chu Quốc Cường nhíu mày, chẳng qua lần này chỉ có một mình nàng, cho nên cũng không khơi dậy mâu thuẫn của ông, mời nàng đi vào nhà. Cô con gái thấy Lộ Tây Trán, vẫn rất tức giận, ngồi trên sofa, liếc nàng một cái rồi tiếp tục xem TV.
"Hôm nay chỉ có một nữ cảnh sát đến đây, thật nằm ngoài dự đoán của tôi." Chu Quốc Cường ngượng ngùng nói.
Lộ Tây Trán giải thích: "Tôi là giáo viên, tôi họ Lộ." Hai chữ giáo sư quá mức bảo thủ, lại càng khiến người khác cảm thấy xa cách, vì không muốn cho lão Chu cảm giác áp bách nên nàng đem chữ giáo sư đổi thành giáo viên.
Chu Quốc Cường hừ lạnh một tiếng: "Giáo viên, chuyện này cũng thật mới mẻ."
Lộ Tây Trán không để ý đến ông, đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh cô con gái, cô gái đang xem show giải trí, góc dưới bên phải có logo của Khoái lạc đại bản doanh. Thấy Lộ Tây Trán đi đến, cô gái không được tự nhiên mà nhích vào bên trong, đây là biểu hiện ghét bỏ Lộ Tây Trán. Nhưng mà cô không biết, mỗi lần phá án Lộ Tây Trán đều phải cố gắng đè nén mấy trăm lần không được tự nhiên, mới có thể để mình ngồi xuống một chỗ mà không biết đã khử trùng qua hay chưa, thậm chí là chỗ mà không biết bao nhiêu người đã ngồi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!