Chương 33: (Vô Đề)

Kiều Ỷ Hạ đứng tại chỗ, nhìn từng bước chân rời đi của nàng, cuối cùng bóng lưng đó cũng biến mất trong tầm mắt mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng, đáy mắt một mảnh trống rỗng. Ỷ Huy cũng như vậy, biến mất trong tầm mắt của cô, biến mất trong thế giới của cô, cả đời khắc sâu trong lòng cô, trở thành gút mắt không thể giải được, cũng đã trở thành lí do cho những chuyện cô đang làm.

Nhưng trong nội tâm cô hiểu rõ, vô luận mình cố gắng đến thế nào, đều không thể nào đổi lại một cái mỉm cười của đứa trẻ ấy.

Đối mặt với Chu Quốc Cường không chịu phối hợp, đội trưởng đội 1 đành bất đắc dĩ tức giận rời đi. Chưa có lệnh lục soát, Chu Quốc Cường từ chối cũng là điều hợp lí. Lộ Tây Trán về nhà, một mình đi vào mật thất thuộc về riêng nàng, trong đầu rà soát lại từng chi tiết một, trên bảng đen dày đặc chữ, dùng Triệu Tiểu Mộc làm trung tâm, mạng lưới quan hệ phức tạp dần dần hình thành một cách rõ ràng mạch lạc.

Đợi đến khi mẹ Kiều ngủ rồi, Kiều Ỷ Hạ căn dặn Lam Tuyết Ngô không được nói chuyện này cho ba Kiều biết, sau đó lập tức quay về Cục, hội ngộ với nhóm người Thạch Vi. Đinh Nguyên vừa lấy lời khai xong, đang định rời đi thì bị Kiều Ỷ Hạ gọi lại.

"Cảnh quan, những gì tôi biết tôi đều nói với các cô rồi, cho dù cô có hỏi thêm nữa thì tôi cũng không biết phải nói gì." Lúc nói chuyện Đinh Nguyên cắn chặt môi, giống như hết sức bất mãn với việc bị Kiều Ỷ Hạ gọi lại, đây chính là biểu hiện của nội tâm phẫn nộ.

"Tôi cũng không có ý hoài nghi cậu." Kiều Ỷ Hạ tận lực bình thản nói với hắn. "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cậu thôi."

Nghe Kiều Ỷ Hạ nói vậy, Đinh Nguyên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Kiều Ỷ Hạ dẫn hắn đến một căn phòng nhỏ, bảo Thương Lục pha cho hắn ly trà, mở máy sưởi, hơi gió ấm áp liền bao phủ căn phòng. Toàn bộ căn phòng chỉ có Kiều Ỷ Hạ và Đinh Nguyên, tay chân Đinh Nguyên có chút luống cuống, Kiều Ỷ Hạ vì để cho hắn thả lỏng nên để hắn ngồi trên sofa, còn mình thì đến ngồi trên ghế sau bàn làm việc.

Không ở quá gần hắn, hắn sẽ không cảm thấy áp bách.

"Tôi rất hiểu tâm tình mất đi người yêu của cậu, tôi biết, tuy rằng cậu đã chia tay với Thôi Đình, nhưng trong lòng cậu nhất định vẫn luôn nhớ nhung cô ấy. Đối với cậu mà nói, cô ấy vui vẻ và bình an, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cậu."

Nhắc đến Thôi Đình, Đinh Nguyên lại có chút buồn bã: "Đình Đình là cô gái tốt, là tôi không xứng với cô ấy."

"Thôi Đình đúng là một cô gái lương thiện, tôi cũng nhìn ra được cậu cũng là một chàng trai tốt. Tôi nghĩ, hai người nhất định từng rất yêu nhau, nhưng cuối cùng là vì nguyên nhân gì mà để một đôi hữu tình trời nam đất bắc?". Kiều Ỷ Hạ vẫn nhìn vào đôi mắt hắn.

Đinh Nguyên lắc đầu một cái, nói: "Không, cho đến nay đều là tôi nhất sương tình nguyện, là một mình tôi tình nguyện."

Kiều Ỷ Hạ mím môi: "Kì thật sau khi Thôi Đình bị giết hại, người đầu tiên chúng tôi hoài nghi chính là chủ tịch Hoằng Uyển, Giang Tư Lự."

"Chính là ông ta!". Đinh Nguyên vỗ mạnh lên mặt ghế sofa, đứng bật dậy, trong mắt nồng đậm hận ý, nhưng không hề có nước mắt. "Chính là ông ta hại chết Đình Đình! Ông ta đáng chết!".

"Nhưng mà, tuy rằng chúng tôi có hoài nghi sâu sắc với ông ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ. Ông ta đã đưa ra bằng chứng ngoại phạm, mấy hôm trước chủ tịch Giang đã đi công tác ở nơi khác, mười hai giờ đêm qua mới hạ cánh về đến thành phố. Mà Thôi Đình, căn cứ theo kết quả khám nghiệm pháp y thì bị giết hại trước mười hai giờ đêm qua. Kể từ đó, Giang Tư Lự bị loại trừ khỏi đối tượng tình nghi." Ngón tay Kiều Ỷ Hạ gõ gõ lên mặt bàn, nói.

Đinh Nguyên lập tức thở hổn hển, lỗ mũi vì thế mà phập phồng mở lớn, động tác này là vì muốn hít nhiều khí vào phổi. Khi tâm lý một người cho rằng mình bị uy h**p, hoặc là cho rằng chuyện gì đó không chính xác, thì sẽ làm ra hành động này. Mà hành động này của hắn, không nghi ngờ gì đã lọt vào mắt Kiều Ỷ Hạ.

"Chuyện này không thể nào! Thời gian Đình Đình bị giết tuyệt đối không thể nào trước 12 giờ! Nếu như Giang Tư Lự trở về lúc 12 giờ vậy rất có thể ông ta trở về rồi đến nhà Đình Đình."

Kiều Ỷ Hạ cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống sofa, đưa tay tỏ ý hắn cũng ngồi xuống. Đinh Nguyên thu hồi tâm tình, lần nữa ngồi xuống.

Kiều Ỷ Hạ đan hai tay vào nhau, chống cằm, nói: "Nói thử xem, thời gian Thôi Đình bị giết vì sao không thể trước 12 giờ."

Đinh Nguyên nuốt nước miếng một cái, sờ sờ mũi nói: "Là vừa nãy đội trưởng Thạch có nói cho tôi biết."

Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu: "Vậy à."

Đinh Nguyên đột nhiên ôm chặt đầu, giọng nói đau khổ không chịu nỗi, còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cô cảnh sát, đầu của tôi thật sự rất đau, trong đầu tôi toàn bộ đều là hình ảnh lúc tôi và Đình Đình còn bên nhau. Tôi thật sự sắp phát điên rồi, cầu xin cô, cô để cho tôi đi về được không, tôi muốn đến chung cư Đình Đình nhìn một cái. Dù cô ấy đã không còn ở đó thì ít nhất tôi cũng muốn cảm nhận hơi thở của cô ấy từng tồn tại, tôi cầu xin cô....."

"Có thể."

Sau khi Đinh Nguyên rời đi, Kiều Ỷ Hạ để Thương Lục theo dõi hắn. Kiều Ỷ Hạ về phòng làm việc, Thạch Vi chỉnh chỉnh cổ áo cho ngay ngắn, ngồi đối diện Kiều Ỷ Hạ, hỏi: "Thế nào rồi, phát hiện gì không? Anh cảm thấy Đinh Nguyên này không hề đơn giản."

Kiều Ỷ Hạ uống một hớp nước, mười ngón tay đan vào nhau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho bên mặt cô thoạt nhìn cực kì ôn nhu.

"Quả thực là sơ hở chồng chất."

Thạch Vi gật gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời của Kiều Ỷ Hạ. Thạch Vi là tinh anh của tổ 8, lực quan sát rất mạnh, nếu không đã không thể làm đội trưởng. Thạch Vi bưng cốc giữ nhiệt, uống một ngụm Thiết Quan Âm, "Ngay từ đầu gọi hắn đến lấy lời khai chỉ đơn thuần muốn hiểu rõ tình huống hơn. Nhưng biểu hiện quá mức khoa trương này khiến anh cảm thấy hắn không chỉ muốn lấy lại công bằng cho Thôi Đình mà còn muốn kéo Giang Tư Lự xuống nước."

"Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, càng che giấu thì càng bại lộ. Khi một người không muốn thừa nhận hoặc nói dối thì ánh mắt của hắn sẽ không tiếp xúc quá lâu với người nói chuyện. Từ đầu đến cuối, thời gian Đinh Nguyên nhìn thẳng vào mắt em chưa đến hai phút. Hắn có thể khống chế thân thể mình, để cho mình không để lộ sơ hở, nhưng rất khó tránh sơ hở trên thị giác.

Tâm trạng của hắn rất tiêu cực, lúc em nhắc đến Thôi Đình thì hắn không phải uể oải hay phẫn nộ đối mặt với em, mà là ánh mắt trốn tránh, hắn là đang sợ hãi." Đôi con ngươi Kiều Ỷ Hạ càng nói càng sâu lắng.

Thạch Vi tức thì khẽ gật đầu, đợi lời nói kế tiếp của Kiều Ỷ Hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!