Bên kia, nhóm người Kiều Ỷ Hạ đã đến công ty của Giang Tư Lự. Cũng giống như những gì được miêu tả, vị chủ tịch Giang này tuy rằng đã qua năm mươi nhưng tác phong nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, rất có khí chất cương nghị của người đàn ông thành đạt. Giang Tư Lự là người khiêm tốn, không có sự kiêu ngạo của một chủ tịch, sau khi lùi cuộc họp liền về phòng làm việc tiếp nhận câu hỏi của cảnh sát.
Sau khi nghe được chuyện của Thôi Đình, trên mặt hắn cũng không có biểu lộ kinh ngạc gì, rất bình tĩnh, chỉ hít sâu vài hơi. Giang Tư Lự nhận ly trà Long Tĩnh do thư kí pha, sau khi nhấp một ngụm liền đặt xuống phía tay mình cầm ly, chi tiết này bị Kiều Ỷ Hạ chú ý ngay lập tức. Từ góc độ ngôn ngữ hình thể học mà nói, ngay lúc đối phương dùng xong đồ uống rồi đặt ly xuống, vị trí đặt ly của hắn chính là manh mối quan trọng để phán đoán nội tâm của hắn. Nếu như đang bàn luận đến một chủ đề mà đối phương bài xích, như vậy hắn sẽ đặt tách trà ở hướng ngược tay cầm, mượn động tác này để vòng cánh tay ra trước người, vô tình hình thành nên tư thế "chống cự". Nhưng Giang Tư Lự lại không như vậy, rất hiển nhiên đối với đề tài này ông ta không cảm thấy bài xích, hoặc là có ý đồ lảng tránh.
"Các anh hoài nghi cái chết của Thôi Đình có liên quan đến tôi?". Giang Tư Lự cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Kì thật mối quan hệ này, hai bên đều hiểu rõ lòng dạ của nhau, có một số việc không cần thật lòng. Tôi sẽ không thật lòng, mà cô ấy đương nhiên cũng sẽ không thật lòng. Nói cách khác, nếu như mỗi một cô gái tôi có quan hệ mờ ám, tôi đều muốn giết hết, như vậy tay tôi sẽ dính máu tươi của rất nhiều người."
Giang Tư Lự nói rất bình tĩnh, đem lời lẽ càn rỡ lớn mật nói một cách vô tư thẳng thắn.
"Như vậy, theo ý của chủ tịch Giang, người Thôi Đình thật lòng yêu thương không phải là ông?". Kiều Ỷ Hạ hỏi ngược lại.
Giang Tư Lự giống như nghe được một câu chuyện hài, bật cười ha hả nói: "Yêu tôi? Cô gái, cô nhất định chưa từng nói chuyện yêu đương nha. Thôi Đình là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi, mà tôi lại là một người đàn ông lớn tuổi đã có vợ, cô ấy yêu cái gì của tôi? Đơn giản chỉ là vì tiền của tôi thôi. Chúng tôi ở bên nhau, cũng chỉ là một trò chơi mà thôi."
"Chủ tịch Giang, ngài cùng Thôi Đình rất thân mật, hẳn là trong ấn tượng của ngài rất hiểu rõ những mối quan hệ xã giao của cô ấy. Thôi Đình có đắc tội với người nào hay không?". Kiều Ỷ Hạ hỏi.
Giang Tư Lự nhún nhún vai: "Thật ra cô ấy là một cô gái có tính cách không tệ, không kiêu ngạo, tình tính lại tốt, rất được người trong giới kinh doanh chúng tôi yêu thích. Mà những người như chúng tôi đây lăn lộn thương trường nhiều năm, không ai lại đi so đo với một cô gái còn nhỏ tuổi. Tuy rằng tôi không chứng minh được sự trong sạch của bọn họ, nhưng mà ba ngày nay tôi đi công tác, rạng sáng 5 giờ hôm nay mới ngồi máy bay trở về gấp gáp.
Đây là sự thật."
Vô luận là Giang Tư Lự hay Thẩm Hà thì lời của bọn họ thoạt nhìn không có tính đột phá cho vụ án, nhưng mà hai người không hề quen biết nhau này lại nói ra những lời hoàn toàn giống nhau.
Thương Lục đi theo sau Kiều Ỷ Hạ ra khỏi Hoằng Uyển, trong đôi mắt thâm sâu cất giấu tâm sự. "Lão đại, Giang Tư Lự hẳn là trong sạch."
Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu, hoàn toàn chính xác, biểu hiện của Giang Tư Lự rất đúng mực, không quá khoa trương, nhưng cũng không quá áp lực, giống như Lô Quế Bình trước đây, cũng bởi vì biểu hiện quá mức hoàn mỹ, không chút sơ hở, ngược lại đã trở thành sơ hở lớn nhất.
"Dựa vào lời khai của Giang Tư Lực và Thẩm Hà, Thôi Đình là người tốt, vậy rốt cuộc cô ấy đắc tội kẻ nào? Một cô gái như cô ấy, rất xinh đẹp không nói, lại còn được phái nữ yêu thích, người khác phái theo đuổi, khả năng vì tình giết người là rất nhỏ. Cho dù là một cô gái ham tiền thì đó cũng không thể trở thành lí do để người khác thống hận đến mức muốn giết cô ta.". Thạch Vi vừa nói vừa thở dài.
Kiều Ỷ Hạ đột nhiên dừng chân, nhíu mày. Nhưng mà vào lúc này, một chàng thanh niên đột nhiên xuất hiện la hét, trong miệng không ngừng mắng chửi "Giang Tư Lự ông đồ khốn kiếp này", nhìn qua rất là cuồng loạn. Anh ta xông về phía trước, hung hăng tông vào người Kiều Ỷ Hạ, Thương Lục nắm vai Kiều Ỷ Hạ, kéo cô ra sau lưng mình.
Nhân viên bảo an ngăn người thanh niên này lại, đè hắn lên mặt đất, nước mắt nước mũi của anh ta bay loạn, th* t*c mắng chửi Giang Tư Lự.
Mãi cho đến khi trong miệng anh ta nhả ra hai chữ Thôi Đình, Thạch Vi mới tiến lên nâng anh ta dậy, hỏi: "Cậu nhóc, cậu quen Thôi Đình sao?"
"Đội trưởng Thạch, cậu ta là Đinh Nguyên." Kiều Ỷ Hạ thản nhiên nói.
Đinh Nguyên, người được cho là bạn trai cũ của Thôi Đình, vừa chia tay với cô ấy chưa lâu. Nghe Kiều Ỷ Hạ nói vậy, lúc này Thạch Vi mới cảm thấy anh ta quen mặt, mà cũng là do quan hệ xã giao của Thôi Đình quá mức phức tạp, thật sự nhiều đến nỗi làm người ta nhớ không hết.
"Là ông ta hại chết Đình Đình, nhất định là ông ta hại chết Đình Đình!". Đinh Nguyên kích động la lớn.
Thạch Vi an ủi anh ta: "Trước tiên cậu đừng nên kích động, cậu theo chúng tôi về Cục trước, đem những chuyện cậu biết nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định đòi lại công bằng cho Thôi Đình."
Trong mắt Đinh Nguyên lướt qua tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Kiều Ỷ Hạ đương nhiên là muốn cùng mọi người về Cục, nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Lam Tuyết Ngô. Lam Tuyết Ngô vẫn luôn tự lập, bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô chắc chắn là có việc gấp. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ được, chuyện này không chỉ gấp mà còn là chuyện xấu.
Sau khi đến bệnh viện, nhìn chân của mẹ mình bị quấn thạch cao nằm trên giường bệnh, Kiều Ỷ Hạ bước nhanh đến, mẹ cô cũng rất bất ngờ, có chút trách cứ nhìn Lam Tuyết Ngô. "Tuyết nhi, không phải cô đã dặn con rồi sao, không được nói cho chị con biết, con nha đầu này nha."
"Mẹ." Kiều Ỷ Hạ cẩn thận ngồi bên mép giường, sắc mặt không vui, "Cho dù mẹ muốn giấu con nhưng có thể giấu được bao lâu. Con là con gái của mẹ, con tới chăm sóc mẹ, đây là đạo lí hiển nhiên. Mẹ đến thăm con sao lại không báo cho con sớm một tiếng. Chú Phó đâu rồi, sao mẹ không để chú Phó lái xe đưa mẹ đi? Là ai đụng mẹ thành như vậy?".
"Được rồi, được rồi." Mẹ Kiều kiên nhẫn vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Ỷ Hạ, "Con xem con đi, tính tình vẫn gấp gáp như vậy. Chuyện này cũng nên trách mẹ, vội vã qua đường, không để ý đèn đỏ, cậu nhóc kia không kịp phanh lại, mẹ bị xe máy va chạm một chút thôi."
Lửa giận trong lòng Kiều Ỷ Hạ càng đốt càng mạnh, cô biết tính mẹ mình hiền lành, không muốn khó xử người khác, mà bây giờ truy cứu lỗi sai cũng không còn kịp nữa rồi. Cô xoay đầu đi, môi mỏng mím chặt, một câu cũng không nói. Lam Tuyết Ngô nhìn thấy Kiều Ỷ Hạ như vậy, đưa tay đè lên vai cô, tỏ ý cô chớ nên tức giận.
Mẹ Kiều hít hít mấy hơi, nói: "Mẹ chỉ còn một đứa con gái là con thôi, Tiểu Hạ, mẹ rất nhớ con."
Nghe mẹ mình nói lời này, trong lòng Kiều Ỷ Hạ áy náy không chịu nổi, tràn đầy chua sót, cảm thấy bản thân là một đứa con bất hiếu. "Mẹ, mẹ nhớ con có thể nói cho con biết, con sẽ về nhà thăm mẹ."
"Tiểu Hạ, nếu con thật sự nhớ thương mẹ, nhớ thương ba con thì con đừng cố chấp nữa." Mẹ Kiều nắm chặt tay Kiều Ỷ Hạ, hơi run run, nghe mẹ Kiều nhắc đến chuyện này, Lam Ngô Tuyết cảm thấy hốc mắt nóng lên, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác. "Em trai con, nó đã đi rồi, không về được nữa. Mà con, con cũng có cuộc sống của riêng mình, con còn trẻ như vậy, mẹ thật sự lo lắng cho con."
Kiều Ỷ Hạ buông tay mẹ mình ra, không nhìn bà nữa, đứng dậy nói: "Lam Lam, em ở đây nói chuyện với cô một chút, chị xuống dưới mua ít hoa quả."
Lời của mẹ, cô đều hiểu, năm đó cha mẹ phản đối cô học trường công an, còn cô thì khư khư cố chấp giữ vững lựa chọn của mình. Sau khi tốt nghiệp, cô một mình cô độc sống trong thành phố không có nhà này, hiếm khi có thời gian về nhà đoàn tụ cùng mọi người. Mẹ đã từng nói với cô vô số lần, chuyện đã qua thì nên quên đi, hoặc là chôn xuống đáy lòng, nhưng cô làm không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!