Chương 30: (Vô Đề)

Lộ Tây Trán gật gật đầu, ánh mắt dời đi, nhìn về phía trước, đáy mắt một mảnh bao la mờ mịt. Mái tóc dài của người đối diện bị gió thổi bay bay, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập ý cười, nhưng lại giống như có một phen tâm ý khác. Cô gái này khá cao, so với Lộ Tây Trán cao 1m75 thì cao hơn một ít. Cô ta cẩn thận nhìn Lộ Tây Trán, rồi sau đó nhìn về phía xe của nàng.

"Đồng nghiệp." Lộ Tây Trán vân đạm phong khinh, không vội không chậm nói. 

Cô gái kia cười khẽ một tiếng: "Không cần phải sốt ruột giải thích, có người có thể làm cộng sự của em, là chuyện tốt." Cô gái cẩn thận tỉ mỉ nhìn dung nhan Lộ Tây Trán, nhiều năm không gặp, nàng càng trổ mã càng mê người hơn rồi, đứng giữa bóng đêm mông lung, giống như một tiên nữ tuyệt thế mà cô độc. "Vẫn không muốn về nhà xem một chút sao?" 

"Em sẽ không quay về nơi đó." 

Cô gái kia nghe nàng hờ hững trả lời, cũng không tức giận, ý cười càng lúc càng đậm, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng cũng xinh đẹp đến dọa người. Cô ta đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, ngón tay trắng nõn thon dài xuyên qua mái tóc như rong biển của Lộ Tây Trán, cảnh đêm lạnh lẽo, ánh mắt của cô ta cũng lạnh lẽo buồn tẻ như vậy. 

"Nếu như chị nhất định phải khiến em trở về thì sao?" 

Lộ Tây Trán không nhìn cô ta, hơi cúi đầu, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Qua một thời gian ngắn nữa đi." 

Kiều Ỷ Hạ yên tĩnh ngồi trong xe, mặc dù có hơi tò mò với chuyện đang xảy ra bên ngoài, nhưng dù sao sự tu dưỡng vô cùng tốt cùng với ý thức riêng tư mạnh mẽ khiến cho cô không quá để tâm đến chuyện ngoài xe. Khúc nhạc dương cầm rất êm tai, âm điệu dịu dàng nhưng một dòng suối trong suốt, đưa cô vào một thế ngoại đào nguyên khác. 

Cô gái kia không nói chuyện, tiến lên trước vài bước, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Lộ Tây Trán. Cô ôn nhu vén tóc Lộ Tây Trán ra sau tai, sau đó kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Được rồi, chị đi đây." 

Nhìn chiếc xe thể thao màu đen biến mất trong màn đêm, Lộ Tây Trán một lần nữa mở cửa xe, trở lại thế giới của nàng. 

Kiều Ỷ Hạ không hỏi nhiều, rất rõ ràng, Lộ Tây Trán có quen biết với cô gái cao gầy kia, cũng hiểu mình không thích hợp để nói nhiều. Tâm tình của Lộ Tây Trán cũng không có gì biến hóa, nhìn không ra là vui hay buồn. 

Vì vậy đêm nay trôi qua vô cùng yên tĩnh. Có lẽ cả hai đều rất mệt mỏi cho nên hai người không hề bắt chuyện với nhau. Không có ác mộng, không có vui vẻ, cũng không có bi thương. Nằm trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, Kiều Ỷ Hạ cảm thấy mình như đã thay đổi thành một con người khác. Cô không thể nói rõ thay đổi này tốt hay xấu, trước đây côđã từng gặp qua không ít người theo đuổi mình.

Hoa tươi, rượu ngon, lời tâm tình, pháo hoa, tất cả những thứ mà một cô gái trẻ mơ mộng cô đều đã được thưởng thức. Nhưng cô không thích người khác đến gần mình, cũng không cho phép bất kì ai xâm nhập vào thế giới của mình. 

Mãi cho đến khi gặp Lộ Tây Trán, người kia rõ ràng là hỉ nộ vô thường, rõ ràng thường xuyên lạnh hơn cả băng, cao xa khiến cho người ta cảm thấy không thể với đến. Nhưng cũng chính bởi vì thế mà khiến cho Kiều Ỷ Hạ mất phương hướng, không chút cố kị nào mà đến gần nàng. Kiều Ỷ Hạ thừa nhận, cô thật muốn nhìn thử một người như vậy sau khi mở cửa trái tim mình thì sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào. 

Nhưng lúc nãy khi ngồi trên xe, một câu nói kia của Lộ Tây Trán, rằng "ngày mai cô nên rời đi thôi", đã triệt để kéo cô về hiện thực. Cô, đã đến lúc nên rời đi rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cô nghĩ mình sẽ biến thành một Kiều Ỷ Hạ mà chính bản thân cô cũng không nhận ra được. 

Ngày hôm sau, Lộ Tây Trán vẫn dựa vào đồng hồ sinh học thức dậy rất sớm, không thể phủ nhận, khi nhìn thấy dĩa trứng ốp

-la, bánh mì nướng cùng với ly sữa tươi còn nóng hổi, rồi lại nhìn thấy chỗ ngồi trống rỗng kia, đã khiến cho nàng trong lúc lơ đãng siết chặt bàn tay đang vịn lan can cầu thang. Nhưng rất nhanh, nàng thở nhẹ một hơi, khí định thần nhàn đi đến trước bàn ăn, ăn xong bữa sáng một người. 

Tuy rằng trước đây vẫn luôn ăn sáng một mình, bởi vì Thanh Diệp không dám ngồi chung bàn ăn điểm tâm với nàng. Nhưng một khắc khi Lộ Tây Trán nhấp một ngụm sữa tươi nóng hổi, giống như đã xuất hiện ảo giác, giống như lại nhìn thấy Kiều Ỷ Hạ đang ngồi bên cạnh mình. 

Còn Kiều Ỷ Hạ bên này thì đã đến sân thượng nhà số 3 tiểu khu Vân Sâm, lúc kéo tuyến cảnh giới ra, đi vào, đã ngửi thấy một mùi vị kinh khủng tràn ngập căn nhà. 

Tống Tử Sanh mặc áo bluose trắng, ngồi xổm trước mặt người bị hại kiểm tra xác chết, bên cạnh còn có một cảnh sát đang ôm máy ảnh chụp lia lịa. Thạch Vi đi ra từ trong phòng ngủ, điên tiết siết chặt bàn tay phải, gân xanh nổi lên, "b**n th**! Con mẹ nó đều là b**n th**!" 

Kiều Ỷ Hạ nhếch môi, xuyên qua phòng khách đi đến vỗ vỗ vai Thạch Vi: "Đi nhìn một cái xem thử." 

Người chết tên Thôi Đình, hai mươi bảy tuổi, là nhân viên tiếp tân khu vực đón khách của một khách sạn bốn sao, bởi vì tướng mạo xuất chúng cộng với dáng người hoàn mỹ, lại có phong phạm minh tinh, cho nên có chút danh khí. Cô ta bị trói trên một chiếc ghế, hai mắt bị một miếng vải đen mỏng bịt kín. Mười ngón tay của cô đều có vết máu, như là bị kim đâm, ngoại trừ hai cổ tay bị sưng đỏ do bị cột chặt thì không có vết thương bên ngoài. 

"Phán đoán sơ bộ là đột tử, thời gian tử vong ước chừng khoảng bốn đến năm tiếng trước. Nguyên nhân cụ thể còn phải chờ về Cục khám nghiệm tử thi." Tống Tử Sanh nói. 

"Có khả năng là tự sát không?". Thương Lục đứng một bên vuốt cằm nói, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng tuấn tú. "Môi trường làm việc của cô ta rất dễ đánh mất phương hướng, khẳng định là áp lực rất lớn, em hoài nghi cô ta có bệnh về mặt tinh thần, thậm chí có khuynh hướng tự ngược." 

Kiều Ỷ Hạ đứng dậy, lắc đầu nói: "Không loại trừ khả năng cô ta có bệnh tâm lí, nhưng cô ta không thể nào tự cột mình vào ghế như vậy được." 

"Gần đây hung thủ quả nhiên càng ngày càng càn rỡ rồi, trong mắt bọn chúng có còn vương pháp hay không, có đạo trời hay không!". Thạch Vi gầm lên, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, ánh mắt của anh dừng trên người Thôi Đình, "Cô gái này còn trẻ như vậy, đang ở trong quãng thời gian tươi đẹp nhất, quý trọng còn không kịp, làm sao có thể có ý niệm kết thúc sinh mệnh.

Hiện trường không có bất cứ dấu vết gì, toàn bộ quá trình gây án không để lại một chút sơ hở nào, thật đúng là một đạo diễn tài ba!" 

Vô luận là vân tay, dấu chân, hay một vật gì đó để trợ giúp nhân viên trinh sát tiến hành định vị hung thủ đều hoàn toàn không có. 

Tốc độ của bộ phận an ninh mạng rất nhanh, bọn họ đã nắm được các mối xã giao của Thôi Đình. Tướng mạo Thôi Đình rất đẹp, có rất nhiều khách hàng đã từng ở khách sạn cô làm việc, đặc biệt là nam giới đều bị cô hấp dẫn, trở thành khách hàng quen thuộc. Vả lại tính cách của cô rất tốt, vui tươi trong sáng hiền lành, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt, đồng nghiệp nữ không hề ghen ghét. Khuyết điểm duy nhất đó là ham tiền. Có quan hệ tốt nhất với Thôi Đình là quản lý bộ phận tiếp tân, Thẩm Hà.

Tống Tử Sanh đã về Cục tiến hành khám nghiệm tử thi, còn đám người Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ thì cùng nhau đến khách sạn Thôi Đình làm việc. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!