Chương 3: (Vô Đề)

Kiều Ỷ Hạ cùng Bạch Anh nhìn đôi mắt vốn đang bình tĩnh của Thương Lục chậm rãi trừng to như quả đào, sau đó cậu vươn tay che miệng, đè nén kinh ngạc của mình. "Thần tượng!", lập tức kinh hỉ nhìn về phía Kiều Ỷ Hạ, muốn tìm chân tướng sự thật: "Lão đại, thật không?".

"Ừ." Kiều Ỷ Hạ gật đầu, sau đó là tiếng đẩy cửa, Thạch Vi hấp tấp đi vào, hai người nhìn nhau gật đầu, Thạch Vi nói cô để anh uống ngụm nước rồi hẵng đi. Kiều Ỷ Hạ đứng dậy mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ, đi đến trước bàn làm việc của Thạch Vi, sau đó quay đầu nhìn Thương Lục và Bạch Anh, bảo: "Tiếp tục xem camera giám sát, không được lười biếng."

Hung thủ rất khôn ngoan, bảy lần vứt xác ở bảy nơi khác nhau, năm lần ở chung cư hoặc công viên, một lần ở chân cầu, một lần ở quảng trường. Bạch Anh siết lấy mái tóc hơi dài của mình, có chút buồn bực nói: "Lão đại, em cùng Thương Lục đã xem camera giám sát mấy ngày nay rồi, mỗi ngày đều xem ghi hình từ 10 giờ tối hôm trước đến 6 giờ sáng hôm sau nhưng vẫn không phát hiện điểm khả nghi, càng không có bất kì người nào có hình dáng tương tự cùng xuất hiện."

Kiều Ỷ Hạ có chút bất đắc dĩ hít một hơi: "Hai cô cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi mà sao không có chút tiến bộ nào vậy? Tôi có bảo hai người chỉ được xem băng ghi hình lúc nửa đêm thôi không?".

"Đúng vậy!". Thạch Vi đột nhiên tiếp lời: "Hung thủ chính là lợi dụng thói quen tư duy này của hai đứa. Hai đứa a, vẫn còn quá trẻ tuổi!".

Bây giờ muốn phá án và bắt tội phạm đã không thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ. Ví dụ như đa số mọi người đều cho rằng kẻ tình nghi sẽ luôn chọn buổi tối, lúc vắng người để vứt xác, không một tiếng động. Nhưng mà chẳng lẽ hung thủ không nghĩ đến điểm này sao? Cho nên một hung thủ thông minh sẽ đi ngược lại cách thông thường.

Bạch Anh và Thương Lục cùng nghẹn họng trân trối nhìn nhau, nửa ngày không nói lời nào. Thạch Vi buông ly thủy tinh trong tay, nói với Kiều Ỷ Hạ một câu đi thôi. Kiều Ỷ Hạ gật đầu, hai người sóng vai bước ra ngoài, mới đi được vài bước thì giống như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn hai người đứng trong phòng, nói: "Còn có, không được chỉ lưu ý đến nam giới."

Kiều Ỷ Hạ lái xe, Thạch Vi ngồi bên ghế phụ. Kiều Ỷ Hạ nghĩ bây giờ còn hơi sớm, sẽ quấy rầy Lộ Tây Trán nghỉ ngơi, nhưng mà Thạch Vi lần nữa cường điệu nói đi càng sớm càng có thành ý, huống chi bây giờ cần phải giành giật từng giây, không thể để ý nhiều chuyện như vậy được.

Thời tiết lạnh kinh người, trong xe mở hệ thống lò sưởi, có chút thư thích, Thạch Vi ra khỏi xe, xoa xoa bàn tay lạnh cóng, sau đó nhét vào túi áo. Bây giờ hai người đang đứng trong một rừng cây như mê cung, sắc trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng leo lắt xuyên qua từng tán cây chiếu lên mặt đất, lá cây bị gió thổi ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sàn sạt, trong thời gian ngắn thì mảnh rừng này tràn ngập khí tức âm trầm nặng nề.

"Một cô gái sao lại ở nơi như thế này cơ chứ?". Không biết là Thạch Vi bị lạnh run hay sợ run mà cả người hơi run rẩy, hai tay ôm vai, đi đến đứng bên cạnh Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ bật đèn pin, ánh đèn mạnh mẽ nhanh chóng chiếu sáng lối mòn chật hẹp trong rừng.

"Cứ đi về đằng trước là được". Kiều Ỷ Hạ nói.

Hai người một trước một sau, Kiều Ỷ Hạ đi phía trước, Thạch Vi theo sau, đi trên đường mòn đầy đá khoảng chừng mười phút thì sắc trời cũng sáng hơn một chút. Phía trước không có cây cối mà là một mảnh ánh sáng nhàn nhạt, giống như là cửa động. Thạch Vi tâm tình vui mừng, cho rằng cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, không ngờ rằng con đường phía trước lại xa xôi cách trở.

"Ông trời của tôi ơi!". Thạch Vi há to miệng, sắc mặt xấu xí: "Lá gan của Lộ giáo sư thật lớn!".

Hai người đang đứng ở chân núi, nhìn tòa bảo cổ đứng lưng chừng trên sườn núi, không hẹn mà gặp cùng nhau dừng bước chân. Tòa bảo cổ nằm ở đây không khỏi khiến Kiều Ỷ Hạ liên tưởng đến tòa lâu đài Hohen Zollern ở Đức. Tuy rằng sắc trời hơi tối, nhìn không rõ lắm, thế nhưng đèn hai bên đường dẫn lên biệt thự vẫn phát huy chút tác dụng. Biệt thự này không quá lớn, thế nhưng phong cách kiến trúc rất khác biệt, hàng rào cao màu trắng xám, mũi nhọn cao chót vót, không tiếng động hiển lộ nên sự cao quý cùng thần bí của chủ nhân.

Một cô gái ở một nơi như thế này, nhất định vô cùng gan dạ. Kiều Ỷ Hạ đã có thể hiểu vài lời về Lộ Tây Trán mà Thạch Vi từng nói với cô. Một người bình thường sẽ không bao giờ chọn một nơi như thế này để sinh sống.

Người xuất hiện là một cô gái tuổi còn nhỏ, dáng vẻ dễ nhìn, khí chất dịu dàng, đồ trang sức trang nhã. Kiều Ỷ Hạ nhìn qua cách ăn mặc của nàng, toàn thân đều là hàng hiệu, hiển lộ quý khí bất phàm. Thạch Vi lên tiếng hỏi: "Xin hỏi cô là Lộ giáo sư sao?".

Cô gái hơi hé miệng: "Là Thạch cảnh quan và Kiều cảnh quan đúng không. Mời vào." Đợi đến khi Kiều Ỷ Hạ và Thạch Vi bước vào nhà thì cô gái liền đóng cổng, sau đó mang hai người đi sâu vào bên trong ngôi biệt thự, mở miệng nói: "Xin hai vị chờ một lát, tôi đi mời Lộ giáo sư xuống".

"Cô không phải là Lộ giáo sư sao?". Thạch Vi nhìn cô gái muốn đi lên lầu, nghi hoặc hỏi.

Cô gái lắc đầu: "Tôi là người giúp việc của Lộ giáo sư."

Nhìn bóng lưng thanh nhã của cô gái đang đi lên lầu, Thạch Vi không thể tin mà lắc đầu nói: "Thật đẹp! Em xem đi, Lộ giáo sư này quả nhiên không phải người bình thường, đến giúp việc mà cũng quý khí như thế."

Kiều Ỷ Hạ không để ý đến anh, chỉ tỉ mỉ quan sát bố cục của biệt thự. Bên trong biệt thự hoàn toàn đối lập với bên ngoài, vẻ ngoài mang lại cảm giác Trung Quốc phục cổ, mà bên trong lại rất xa hoa hiện đại. Hai người họ đang ngồi trên sofa theo phong cách Châu Âu, ở giữa bộ sofa màu bạc kim là bàn trà hình tam giác. Đằng sau là một bức tường được dán giấy, bên trên khắc họa họa tiết phục cổ nhưng không mất đi cảm giác hiện đại.

Một chiếc TV LCD 60 inch được treo trên tường, một bên là chậu hoa lục sắc xanh mượt không khỏi tăng thêm phong vận cổ điển. Ngọn đèn chùm thủy tinh phủ lên căn phòng một tầng ánh sáng ấm áp.

Đây không chỉ là một người phụ nữ bí ẩn mà còn là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.

"Lộ giáo sư!"

Tiếng nói của Thạch Vi cắt đứt dòng suy nghĩ của Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ nhìn về phía cầu thang.

Đó là một người phụ nữ mà cô không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, một Kiều Ỷ Hạ luôn luôn bình tĩnh không khỏi siết chặt hai tay, ánh mắt bất định không dời đặt lên bóng hình xinh đẹp kia. Phải miêu tả nàng như thế nào đây? Dung nhan như họa, không đủ! Đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, bên trong giống như cất giấu dòng suối thần bí trong suốt nhất. Nàng không giống như được vẽ ra, bởi vì một bức vẽ tĩnh lặng không thể nào miêu tả sự lưu động mỹ lệ của nàng. Nhã nhặn lịch sự thoát tục, không đủ!

Nàng mặc một thân váy ngủ màu trắng, tóc dài đến thắt lưng, trong tĩnh có động, mỹ lệ còn hơn Cửu Thiên Huyền Nữ. Lạnh lùng, hình như vẫn không đủ! Bởi vì trên người nàng, Kiều Ỷ Hạ nhìn thấy được so với băng sương thì càng rét lạnh tâm can hơn rất nhiều.

Người phụ nữ đó ngồi trên sofa đối diện bọn họ, ánh mắt chưa từng rơi xuống người bọn họ, môi bạc khẽ mím, mang theo cỗ băng lãnh cùng cao quý trời sinh.

"Chuyện này, Lộ giáo sư, tôi là.....".

"Tôi đồng ý." Lộ Tây Trán cắt đứt lời Thạch Vi nói, cuối cùng cũng dời ánh mắt lên người anh, "Không cần tốn thời gian giới thiệu bản thân với tôi, tôi đối với tên họ của các anh một chút hứng thú cũng không có".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!