Lời của Lộ Tây Trán, ngoài mặt như nói bóng gió gia cảnh của Kiều Ỷ Hạ, nhưng cẩn thận như Kiều Ỷ Hạ, dựa vào sự nhạy cảm trời sinh, đương nhiên không thể không nghe ra hàm nghĩa bên trong. Hóa ra Lộ Tây Trán đối với chuyện mình không mặc quần áo nàng chuẩn bị có hơi không vừa lòng, cuối cùng đến lúc này mới nhẹ nhàng biểu hiện ra. Nghĩ đến đây Kiều Ỷ Hạ cũng cảm thấy hành động của mình có chỗ không ổn, dù sao Lộ Tây Trán cũng có ý tốt, cho dù mình không cảm kích thì cũng nên thông báo với cô ấy một tiếng.
Chẳng qua quần áo cũng đã đổi rồi, nếu bây giờ giải thích thành ra lại dư thừa.
Kiều Ỷ Hạ không nói nữa, một bên cô hiểu được ý hờn dỗi bên trong lời Lộ Tây Trán, một bên cô cũng không muốn đề cập quá nhiều đến gia đình mình.
Lộ Tây Trán nhìn dáng vẻ yên tĩnh dọn dẹp chén đũa của cô, nghiêm túc mà xinh đẹp, đương nhiên nàng cũng không miễn cưỡng nữa. Vốn dĩ nàng cũng không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.
"Lộ giáo sư." Nghe cô gọi mình, Lộ Tây Trán dừng bước, đứng trên bậc thang nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi muốn đến viện tâm thần một chuyến."
Kì thật từ lúc nhận được cuộc điện thoại lúc sáng, Kiều Ỷ Hạ đã rất muốn đến gặp Trần Niệm Vi. Tuy rằng mình không thể làm gì, nhưng ít ra cũng có thể cho cậu ấy một cái ôm tràn ngập sức mạnh, để cậu ấy biết không phải chỉ có một mình cậu ấy đang chống cự với thế giới gai góc này. Nhưng do lúc sáng phải cùng Lộ Tây Trán đến Bắc Giao, buổi chiều lại lo lắng Lộ Tây Trán vội vàng muốn tắm rửa, cho nên chỉ đành phải chậm trễ.
Kiều Ỷ Hạ nghĩ thời gian có hạn, nếu như bỏ lỡ hôm nay, sợ rằng ngày sau khó có thể nhìn thấy Trần Niệm Vi.
"Tôi đi với cô."
Kiều Ỷ Hạ gật đầu, không nói năng rườm rà, nàng lên lầu, còn cô đi về phòng bếp, tự nhiên mà bình thản.
Thay xong quần áo, sửa sang tóc tai, đi xuống đã thấy Lộ Tây Trán đứng ở cầu thang chờ mình. Kiều Ỷ Hạ nhìn cái túi màu bạc tinh xảo trong tay nàng, bên trong hình như đựng rất nhiều đồ, bởi vì cô thấy nó căng phồng lên. Lộ Tây Trán thấy cô đi xuống, lập tức đưa cái túi cho cô: "Cầm lấy."
"Đây là gì?"
"Một ít quần áo, tôi còn chưa mặc qua, mùa này có lẽ sẽ mặc được." Lộ Tây Trán vừa đi về phía cửa vừa nói: "Lẽ nào cô định tay không đến đó?"
Thật không ngờ vị giáo sư thanh cao tự ngạo, cự tuyệt thế nhân lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy. Chẳng qua Kiều Ỷ Hạ đương nhiên không có ý định đi tay không đến đó, Trần Niệm Vi thích bánh kem, cô dự định trên đường đi mua bánh cho nàng. Nhưng mà dựa vào tính tình của Lộ Tây Trán, lần này nếu mình đưa ra lựa chọn khác, đoán chừng sẽ chọc nàng không vui.
Sau khi vào gara, Lộ Tây Trán trực tiếp đi về phía ghế lái, nhưng Kiều Ỷ Hạ đương nhiên không đồng ý.
"Buổi tối không dễ lái xe." Lập tức mở cửa không nói lời nào mà ngồi vào.
Chờ sau khi khởi động xe, Lộ Tây Trán nhìn như không thèm đếm xỉa, thản nhiên nói: "Đơn giản chỉ là không tin kĩ thuật lái xe của cô thôi."
Kiều Ỷ Hạ cong cong khóe môi, trêu đùa: "Lộ giáo sư đã từng nghe qua câu truyện giấu đầu lòi đuôi chưa?"
"Trên đời này luôn có vài người thích tự mình đa tình." Lộ Tây Trán mây trôi nước chảy đáp lại.
Kiều Ỷ Hạ không giống người khác, cô không sợ Lộ Tây Trán, thậm chí lúc ở chung với Lộ Tây Trán cũng không hoàn toàn lúc nào cũng nằm ở thế hạ phong. Dám thỉnh thoảng trêu chọc nàng, quan hệ cùng với nàng không giống như cấp trên cấp dưới mà giống bạn bè hơn. Ban đầu Lộ Tây Trán sẽ bài xích loại cảm giác kì lạ này, bởi vì nàng không cần bạn bè, thế giới của nàng, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, không cần người khác đến quấy rầy.
Trong xe bật khúc dương cầm êm tai, Kiều Ỷ Hạ ngồi trên ghế sau, bởi vì nhiệt độ trong xe ấm áp mà khiến cho mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau.
"Kiều."
Ngay lúc Kiều Ỷ Hạ muốn nhập mộng đẹp thì giọng nói Lộ Tây Trán truyền đến, làm cho cô đột nhiên mở to hai mắt. Kiều Ỷ Hạ hơi lắc lắc đầu, hỏi: "Đến rồi?"
"Đừng ngủ."
Nghe nàng nói như vậy, quả nhiên tinh thần Kiều Ỷ Hạ tỉnh táo hơn hẳn, "Muốn cùng chị nói chuyện phiếm sao, Lộ giáo sư."
"Nhiệt độ trong xe cao, nếu bây giờ cô ngủ, lát nữa khi xuống xe nhất định sẽ bị cảm. Đây là chuyện bình thường." Lộ Tây Trán chuyển động tay lái, ngoài cửa sổ là một mảnh xe cộ đông nghẹt.
Không ai nói thêm gì nữa, mãi cho đến viện tâm thần, tâm tình của Kiều Ỷ Hạ đều phi thường tốt, cũng không có buồn ngủ nữa. Đâu chỉ riêng Lộ Tây Trán, với Kiều Ỷ Hạ thì loại cảm giác khác thường này cũng là một trải nghiệm đặc biệt. Từ khi cô còn bé, cô thường xuyên bị các đứa trẻ cùng tuổi gọi là quái nhân, bởi vì tính cách cô quái gở, không thích thân cận với người khác, còn thường xuyên vì một ít việc nhỏ nhặt mà cáu giận.
Dần dần không có người nào nguyện ý đến gần cô, mà cô cũng hình thành thói quen sinh hoạt một mình.
Nhưng vô luận là tình bạn cũng được, tình yêu cũng được, hai người các cô trong lúc đó như là nam châm vô hình, tính cách hợp ý hấp dẫn lẫn nhau, để cho hai người cùng vô tình đến gần nhau, cho dù là ai cũng không thể kháng cự sức mạnh cường đại này.
Trên đời này luôn sẽ có rất nhiều người đang hạnh phúc, trong thế giới to lớn này có được một gia đình nguyên vẹn hoàn mỹ như người thường. Nhưng trên thế giới này cũng có những người thấp kém, cũng giống như việc bác sĩ Tống đã tiến hành kiểm tra đối chứng mẫu DNA của bảo mẫu và Cao Minh, nhưng lại không liên lạc được với người thân để tiến hành xác nhận, bởi vì bọn họ đã sớm không còn nhà.
Giống như thế, trên thế giới này có một vài người bề ngoài vinh quang, nhưng nội tâm cô độc sống qua ngày, tỷ như Kiều Ỷ Hạ, tỷ như Lộ Tây Trán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!