Chương 22: (Vô Đề)

"Kiều." Lộ Tây Trán không vì lời cảm ơn của cô mà vui vẻ, ngược lại thần sắc càng thêm nghiêm túc, nghiêng đầu về phía cô, cùng cô bốn mắt giao nhau. "Tốc độ lĩnh ngộ của cô hoàn toàn không thấp, nhưng tôi phải cho cô một lời khuyên, một lời cảnh báo, vĩnh viễn không được dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên suy nghĩ của người khác. Cô nói Lục Viễn Bình không hề quan tâm để tài sản của Trần An Hòa, tôi một chút cũng không đồng ý."

Kiều Ỷ Hạ hồi tưởng lại những lời ban ngày cô nói với Thạch Vi, một lần nữa cảm thán trí nhớ cùng độ nhạy cảm phi thường của Lộ Tây Trán, mỗi một câu cô nói nàng đều có thể khắc ghi trong đầu.

Lộ Tây Trán nói tiếp: "Chỉ có thể nói, so với số tiền này ông ta càng coi trọng thứ trong lòng hơn." Lộ Tây Trán nâng ly trà tinh xảo đang đặt trên bàn, uống một ngụm, giảm bớt cảm giác ngứa ngáy nơi yết hầu, đè nén ý muốn ho khan trong đầu. "Cô có từng nghĩ đến, nếu ông ta chỉ muốn cứu vợ mình thì tại sao phải cố gắng đọc những cuốn sách đối với ông ta mà nói là cực kì khó.

Với trình độ văn hóa của Lục Viễn Bình, mỗi một quyển sách trong thư phòng Trần An Hòa đều không phù hợp với thế giới của ông ta. Nếu như ông ta chỉ muốn tiền, kì thật có rất nhiều phương thức, cho dù là bán xe rồi không thể giấu được Trần Niệm Vi thì có sao. Chỉ cần có tiền, chỉ cần không chậm trễ cơ hội chữa bệnh cho vợ của mình là được rồi. Nhưng ông ta vẫn vừa vơ vét tài sản, vừa duy trì thân phận "Trần An Hòa", đây là vì nguyên nhân gì?"

Kiều Ỷ Hạ siết chặt nắm đấm, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Lục Viễn Bình, cùng với ánh nhìn thản nhiên nhưng tuyệt vọng của ông ta. Kiều Ỷ Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi, dời ánh mắt lên người Lộ Tây Trán.

"Bởi vì ông ta không chỉ quan tâm đến khối tài sản của Trần An Hòa mà còn có ý đồ chiếm hữu thân phận của Trần An Hòa, trở thành Trần An Hòa thật sự." Kiều Ỷ Hạ mím môi nói.

"Đối với người phàm phu tục tử mà nói, chỉ cần có thể giải quyết khủng hoảng kinh tế trước mắt là đủ rồi. Nhưng thiên nga cuối cùng vẫn là thiên nga, trải qua một thời gian dài bị trói buộc mới được giương cánh, ông ta há có thể buông tha cơ hội được bay lượn trên mảnh trời thuộc về mình." Lộ Tây Trán đè mi tâm, không muốn nói nhiều nữa, đứng dậy định lên lầu.

Kiều Ỷ Hạ lại ma xui quỷ khiến kéo tay Lộ Tây Trán.

Tay của nàng rất mềm, nhưng hơi lạnh, khiến cho Kiều Ỷ Hạ bất giác muốn cho nàng thêm nhiều ấm áp. Hiển nhiên Lộ Tây Trán không ngờ cô sẽ làm ra cử động này với mình, nhưng cũng không rút tay về.

"Lộ giáo sư, tôi muốn biết mục đích cô dẫn ông ta về đây là gì?." Đây là rối rắm không có cách nào giải đáp của Kiều Ỷ Hạ. Lần này Lộ Tây Trán là được Cục trưởng Cao mời về làm cố vấn, theo lí mà nói sau khi hỗ trợ tìm được hung phạm rồi thì nàng có thể công thành lui thân, không cần phải tốn sức thay ông ta tháo mở gút mắc của mình.

Lộ Tây Trán vẫn không có hất tay cô ra, chẳng qua vẫn đứng yên tại chỗ từ trên cao nhìn xuống. "Khổng Tử từng nói: 'Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ. Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách*'. Rất trùng hợp, tôi hoàn toàn nhất trí với suy nghĩ của Thánh nhân, rất thưởng thức cách thức dạy trước phạt sau của ông, ngược lại với quan điểm không dạy mà giết.

Điều này có lẽ chính là người làm việc lớn cùng người làm việc lớn không mưu mà hợp đi."

*Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ. Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách: Trị dân dùng pháp chế, hình phạt là chính, dân không dám làm điều phạm pháp. Trị dân dùng đức, dùng phép tắc, lòng tốt và nhân cách sẽ cảm hóa được dân.

Kiều Ỷ Hạ nhịn không được cười ra tiếng, sự cổ quái của vị giáo sư này đúng là vượt quá tưởng tượng của người ngoài rồi. Quần áo hàng hiệu mang phong cách phương Tây, nhà cửa trang trí mang đầy cảm giác hiện đại, nhưng lại là người ủng hộ tư tưởng Khổng Mạnh.

"Được rồi Kiều cảnh quan, tôi cho cô đạt điểm tiêu chuẩn." Lúc nghe được câu này của Lộ Tây Trán, trong lòng Kiều Ỷ Hạ không có chút vui vẻ nào, ngược lại càng siết chặt tay nàng, khiến cho Lộ Tây Trán cảm thấy hơi đau.

Lộ Tây Trán hờ hững nói: "Kiều cảnh quan, nếu cô tiếp tục vô lễ như vậy, tôi thật sự có thể khởi tố cô." Kiều Ỷ Hạ ra vẻ đạo mạo, thân phận người giúp việc "hèn mọn", dám một mực cầm tay nàng không buông, thật quá to gan lớn mật rồi.

"Ngày mai tôi sẽ đi." Kiều Ỷ Hạ đứng dậy, đối diện với Lộ Tây Trán. hai người thân cao tương tự nhau, cho nên Lộ Tây Trán cũng không cho cô cảm giác áp bách quá lớn, "Chẳng qua trước đó tôi muốn xác nhận một việc."

Nói xong cũng không quan tâm gì, đặt hai tay lên vai Lộ Tây Trán, kéo nàng đến trước mặt mình, chân thật đáng tin phủ bàn tay lên trán nàng. Lộ Tây Trán quật cường không chịu uống thuốc hạ sốt, buổi sáng ra ngoài trời lạnh lâu như vậy, cũng không biết đã đỡ hơn chưa. Xác định được nhiệt độ người Lộ Tây Trán đã giảm xuống, không có dấu hiệu phát sốt, Kiều Ỷ Hạ mới dời tay, gật gật đầu nói một câu không tệ.

Lộ Tây Trán thanh cao từ nhỏ, bạn bè rất hiếm, càng lớn lên thì cỗ ngạo khí này càng rõ ràng, không có người nào dám đến gần nàng, đừng nói chi đến chạm vào nàng như vậy. Dũng cảm tiến đến của Kiều Ỷ Hạ, vẫn là người đầu tiên.

"Không hiểu ra sao." Lộ Tây Trán kéo ra một khoảng cách với Kiều Ỷ Hạ, hơi nhíu nhíu đôi lông mày, sau đó xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Ăn cơm xong rồi thì rửa sạch chén bát, cái nào bị bẩn thì tôi sẽ trừ của cô một điểm, trừ đến khi hết thì thôi. Không được phép lười biếng, chút thủ đoạn của cô không thoát khỏi mắt tôi đâu."

Kiều Ỷ Hạ nghiêng nghiêng đầu, càng nhìn càng cảm thấy nàng đáng yêu. Đi vào phòng bếp, nhìn trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn hai món khô một món canh, nội tâm Kiều Ỷ Hạ lập tức tràn ngập tình cảm ấm áp. Từ khi đi làm đến nay, đã rất lâu rồi cô chưa được hưởng thụ cảm giác khi tan làm đói bụng về nhà có được một bữa ăn ngon. Lộ Tây Trán là một chủ nhà hoàn mỹ rất biết săn sóc, nàng thông minh xinh đẹp, trời sinh đã là thiên chi kiều nữ được nâng trong lòng bàn tay.

Thoạt nhìn những nơi như phòng bếp không hợp với nàng, thế nhưng mỗi một việc nàng đều có thể làm rất tốt.

Ăn thức ăn Lộ Tây Trán nấu cho mình, Kiều Ỷ Hạ âm thầm tự mình quyết định. Cô, tuyệt đối sẽ không rửa chén sạch sẽ.

Ước chừng đến 11:30, Kiều Ỷ Hạ đi đến gõ cửa phòng ngủ Lộ Tây Trán, bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói lạnh như băng trước sau như một của Lộ Tây Trán. Kiều Ỷ Hạ nhếch khóe môi, dùng một âm lượng vừa đủ nói một câu chúc ngủ ngon.

Có lẽ vì mấy ngày nay bôn ba mệt mỏi, sau khi trở lại căn phòng lầu ba thì Kiều Ỷ Hạ nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Còn Lộ Tây Trán thì ngay lập tức phá vỡ nguyên tắc thời gian làm việc nghỉ ngơi của mình. Ngay lúc Kiều Ỷ Hạ chúc ngủ ngon rồi rời đi thì nàng cũng rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng chỉnh sửa lần cuối cho luận văn mới nhất của mình. Nếu trước đây khi làm việc vào giờ này, nàng chắc chắn sẽ để Thanh Diệp cách một giờ đồng hồ pha cho mình một ly sữa tươi để tỉnh táo tinh thần.

Nhưng hôm nay nghĩ đến Kiều Ỷ Hạ đã ngủ rồi, vì muốn để tập trung tinh thần làm việc nàng đành phải tự mình xuống lầu pha sữa.

Lúc đi đến đầu cầu thang Lộ Tây Trán nhạy bén nghe được lầu trên phát ra âm thanh mơ hồ, rất nhỏ rất nhẹ, nếu là người bình thường căn bản không thể nghe được.

Tiếng kêu cứu mơ hồ theo bước chân Lộ Tây Trán tiến lên cầu thang càng lúc càng rõ, nghe được tiếng nức nở không rõ của Kiều Ỷ Hạ khiến cho Lộ Tây Trán không nhận ra tốc độ của mình đã nhanh hơn.

"Đừng đi, Ỷ Huy! Ỷ Huy, là chị đây, em giữ chặt, Ỷ Huy mau nắm chặt tay chị!".

Sau khi mở cửa phòng Lộ Tây Trán bất chấp thân thể không khỏe cùng lồng ngực khó thở của mình, ngồi vào bên giường Kiều Ỷ Hạ,  bắt đầu lay lay thân mình cô. "Kiều, tỉnh lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!