Căn hộ của Kiều Ỷ Hạ là căn hộ độc thân tiêu biểu, phong cách hiện đại, gọn gàng ngăn nắp nhưng không mất phẩm vị lịch sự tao nhã, kết hợp cảm giác cổ điển và thanh lịch. Lần đầu tiên Thạch Vi đến nhà cô, nhìn phong cách bày trí này có thể nhìn ra cô là thanh niên văn nghệ điển hình. Ánh đèn màu trắng không thể chiếu sáng cả căn phòng khách lớn. Thạch Vi ngồi phịch xuống sofa, hai tay khoát lên lưng tựa ghế.
"Không cần pha trà, có chuyện quan trọng cần nói với em, mau ngồi xuống đi".
Nghe anh nói như vậy thì Kiều Ỷ Hạ cũng không nhiều lời nữa, khuya như vậy mà anh còn đến nhà tìm cô thì chắc là vụ án có tiến triển mới. Thạch Vi vuốt vuốt đầu tóc, hít sâu một hơi, vùng xung quanh lông mày cau lại: "Thùng rác ở công viên Hòe Hải". Anh nói xong câu đó thì sắc mặt của Kiều Ỷ Hạ cũng nặng nề hẳn lên.
"Chẳng qua không giống với sáu lần trước. Sáu lần trước đây hung thủ không chỉ tàn nhẫn phanh thây thi thể mà còn nấu chín, phá hủy cấu trúc DNA, khiến chúng ta tạm thời không thể xác định danh tính nạn nhân. Cho nên phải tiến hành khôi phục gen, sau đó còn phải kiểm tra kĩ lưỡng một phen. Vì vậy cho dù hôm nay Trần Niệm Vi đi báo án thì cũng không có cách nào xác định người đó có phải là em trai cô ấy hay không. Nhưng mà lần này thì cẳng chân người bị hại vẫn còn nguyên".
Thạch Vi nắm chặt tay, tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh.
Nhưng mà cho dù là bên pháp y thì cũng không có cách nào xác định, bảy lần vứt xác này rốt cuộc có phải cùng một thi thể hay không. Hay là còn có nhiều người bị hại khác nữa. Nghĩ đến đây Thạch Vi tức giận đấm xuống mặt ghế sofa một cái.
"Khi nào có kết quả?". Kiều Ỷ Hạ hỏi.
"Trễ nhất là sáng sớm mai có thể biết được nạn nhân rốt cuộc có phải là em trai Trần Niệm Vi hay không", Thạch Vi nói tiếp, "Tên khốn này, tâm địa thật ác độc!".
"Em vừa đến nhà Trần Niệm Vi". Kiều Ỷ Hạ khẽ hé môi, dưới ngọn đèn thoạt nhìn cô vừa mỹ lệ vừa cường thế: "Phát hiện một vài điểm khả nghi".
Thạch Vi nâng cao tinh thần, nghiêng đầu nhìn đôi mắt lưu chuyển của cô, nhíu mi hỏi: "Khả nghi gì?".
"Thứ nhất, hôm nay em đến nhà cậu ấy, phát hiện có mùi nước hoa rất nồng".
Lông mày của Thạch Vi càng cau chặt hơn, mặt cũng ngày càng nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt vốn hơi tròn híp lại thành một đường, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Có mùi nước hoa rất kì lạ sao? Người trẻ tuổi bây giờ không phải đều thích xịt nước hoa trong nhà sao, cũng không có gì kì lạ".
"Em là bạn thời trung học của Trần Niệm Vi, trước đây cũng từng đến nhà cậu ấy tham gia tiệc sinh nhật. Em rất hiểu cậu ấy, lúc đó có một cậu học sinh tặng cho cậu ấy một lọ nước hoa muốn khiến cậu ấy vui vẻ. Cậu ấy nói cha cậu ấy rất ghét mùi nước hoa, cho nên dù có nhận thì cậu ấy cũng không có cơ hội dùng nó. Cho nên em mới cảm thấy kì lạ, nếu cha cậu ấy ghét mùi nước hoa như vậy thì sao hôm nay lúc em đến nhà thì lại có mùi nước hoa nồng như vậy.
Nồng đến nỗi... giống như muốn tận lực che đậy một mùi khác".
Thạch Vi tỉ mỉ nghe Kiều Ỷ Hạ nói, hơi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng là có vài phần đạo lí, chỉ là yêu thích của con người cũng rất dễ thay đổi".
"Trừ chuyện này ra thì cậu ấy có nhắc đến một người, là bảo mẫu nhà họ. Nói cách khác, mất tích không chỉ có em trai cậu ấy mà còn có bảo mẫu nữa".
Đôi mắt Thạch Vi đột nhiên sáng lên, nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà cô ấy lại quên nói với chúng ta, nếu em đã nói như vậy thì có phải chúng ta nên dời mục tiêu ban đầu tập trung lên người bảo mẫu này không?".
Kiều Ỷ Hạ lắc đầu, đôi mắt hẹp dài khẽ đảo, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Em nghĩ người đầu tiên có thể thoát khỏi hiểm nghi chính là bảo mẫu."
"Chuyện này cụ thể thế nào thì vẫn nên chờ báo cáo ngày mai đi, trước tiên phải xác định danh tính người chết đã." Thạch Vi mệt mỏi đấm đấm thắt lưng, vành mắt thâm đen, đã mấy ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. Người của tổ trọng án chính là như vậy, có lúc phòng làm việc chỉ để trưng bày thôi, bởi vì số lần có mặt ở phòng làm việc trong một ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, đa số thời gian đều ở bên ngoài. "Tối nay anh đến là có chuyện khác muốn hỏi em, em có biết là Lộ giáo sư đã về nước không?".
Không khó để phát hiện lúc nói lời này thì ngữ khí của Thạch Vi có chút biến hóa, bên trong cẩn thận còn mang theo tia vui vẻ không dễ phát hiện, tuy rằng rất cẩn thận nhưng vẫn bị Kiều Ỷ Hạ nghe được. Trong lòng cô nghi hoặc nhưng sắc mặt lại rất trầm tĩnh: "Đó là ai?".
"Lộ giáo sư nha, chính là giáo sư trẻ tuổi nhất nước của ngành tâm lý học tội phạm, Lộ giáo sư!". Thạch Vi cảm thấy khó tin, làm trong ngành này mà lại không biết Lộ giáo sư, nhưng mà nhìn dáng vẻ băng sơn lạnh lùng trong trẻo ngàn năm bất biến của Kiều Ỷ Hạ thì Thạch Vi cũng đành phải nói tiếp: "Lộ Tây Trán, 28 tuổi, tiến sĩ chuyên ngành tâm lí học tội phạm đại học Princeton, người kế nhiệm của giáo sư Owen đại học California.
Thường xuyên ở nước ngoài nghiên cứu tâm lý học tội phạm cùng tâm lí thanh thiếu niên, từng tham gia điều tra nghiên cứu rất nhiều vụ án. Cô ấy đã từng phát biểu rất nhiều luận văn, trong đó nổi tiếng nhất chính là "Phân tích mục đích tâm lí của tội phạm"
".
Nghe Thạch Vi không nhanh không chậm nói xong mấy lời này, nét mặt của Kiều Ỷ Hạ vẫn không có biến hóa phập phồng gì, chỉ như đang nghe vài câu trong câu chuyện cũ dài dòng không thú vị. Sau khi xác định đối phương đã nói xong thì nàng mới coi như lễ phép đáp lại một tiếng: "À~".
Từ khi làm đồng nghiệp với Kiều Ỷ Hạ thì cô vẫn luôn là dáng vẻ băng sơn mỹ nhân này, trên mặt cô rất ít khi nhìn thấy thần sắc khác thường. Lúc đối mặt với hiện trường đáng sợ, đến Bạch Anh còn thường xuyên nôn ói vậy mà cô trước nay vẫn luôn không gợn sóng sợ hãi, thản nhiên như mặt hồ yên tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Thật ra Thạch Vi cũng đã quen với tính cách lạnh lùng này của cô, chỉ cắn răng nói tiếp: "Cục trưởng Cao đã thương lượng với cấp trên, bọn họ quyết định mời Lộ giáo sư làm cố vấn cho vụ án của chúng ta."
Kiều Ỷ Hạ gật đầu, vẫn chưa nói lời nào, Thạch Vi có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Cho anh một chút phản ứng có được không vậy?"
Kiều Ỷ Hạ nhìn anh một cái, lập tức nhấc hai bàn tay vỗ vỗ: "Chúc mừng chúc mừng, thật đúng là chuyện vui đáng hài lòng!". Sau đó kéo lên nụ cười vô cùng cứng ngắc.
"Có người nói thái độ làm người của Lộ giáo sư cực kì lãnh khốc, có thể dùng câu dầu muối không ăn để hình dung. Cục trưởng Cao còn nói, công tác tư tưởng cho Lộ giáo sư sẽ giao cho tổ chúng ta, cho dù "tam cố mao lư"* cũng phải mời được Lộ giáo sư, đại kiệu tám người rước cũng phải mang cô ấy đến đây".
* Tam cố mao lư: Lưu Bị từng đích thân ba lần đi mời Gia Cát Lượng giúp đỡ, cho đến lần thứ ba mới thành công. Ở đây ý nói sự thành tâm, phải mời cho bằng được
"Vì sao nhất định phải dựa vào người khác?". Kiều Ỷ Hạ bình tĩnh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!