Nhân sinh ngắn ngủi, nhiều nhất là trăm năm, người đến thế gian một lần, từng khóc, từng đau buồn vui mừng, yêu một lần, hận một lần, đến lúc sinh mệnh chấm dứt thì cũng hóa thành mây khói, hòa nhập vào gió, bay đến biển xa. Mười năm không dài cũng không ngắn, ngắn vì nó chỉ chiếm một phần mười chiều dài sinh mệnh, dài là vì nó là mười năm quá khứ của cuộc đời.
Lập đông mười năm sau, cũng giống như mười năm trước, trời mưa như trút nước, Lam Tuyết Ngô đặt con gái xuống, đóng cửa sổ, sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái. Mười năm rồi, con gái của cô đã bốn tuổi. Quen được Minh Triết ở một buổi tiệc, hắn là bác sĩ ngoại khoa, không anh tuấn nhưng tài hoa hơn người, rất được cha mẹ yêu thích. Sau khi ở chung, cô phát hiện Minh Triết là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, hắn không giỏi biểu đạt, cũng sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng mà toàn tâm toàn ý đối tốt với cô. Sau khi kết hôn, Minh Triết chưa bao giờ để cô làm nội trợ, nấu cơm, mỗi ngày của cô giống hệt như công chúa, ăn cơm, vui đùa, cái gì cũng không cần quan tâm.
Nếu như hỏi cô có yêu hắn không, hẳn là yêu đi. Hai người sống chung tám năm, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không thể không đ*ng t*nh chút nào. Huống chi Minh Triết lại là một người yêu hoàn mỹ. Sau khi kết hôn, Lam Tuyết Ngô dưỡng thành thói quen viết nhật kí, cũng dưỡng thành thói quen trong mỗi trang nhật kí sẽ nhắc đến người kia. Ví dụ như, hôm nay nhìn thấy anh Lưu Sâm, anh ấy mặc một thân tây phục màu đen, nhìn rất đẹp.
Ví dụ như, lâu rồi không gặp anh Lưu Sâm, không biết anh ấy sống có tốt không.
Từng là một tình yêu say đắm ghi lòng tạc dạ, cô không thể quên được cậu.
Mãi cho đến sau khi sinh con gái, đoạn thời gian đó thân thể của cô không khỏe, mỗi đêm đều phát sốt, ra mồ hôi, tính tình cũng trở nên nóng nảy. Minh Triết xin nghỉ dài hạn, mỗi ngày đều canh giữ bên giường dốc lòng chăm sóc cô, cô thậm chí không biết đã bao nhiêu ngày liên tục hắn không chợp mắt. Từ sau lần đó, người xuất hiện trong nhật kí không còn là Mạnh Lưu Sâm nữa, người đó đã biến thành Minh Triết.
Mỗi người khi còn trẻ đều sẽ gặp một người mà mình cho rằng đó là tình cảm thân thành suốt đời, đoạn tình cảm trong sáng này có đôi khi không kéo dài quá lâu, có lẽ nó sẽ hừng hực, có lẽ nhiệt tình khiến con người ta muốn liều lĩnh, nhưng mà bình tĩnh qua đi, mới có thể thật sự ý thức được, người đáng giá để mình dắt tay cả đời là ai.
Cô nghĩ, cái người trong định mệnh của cô, có lẽ chính là Minh Triết.
Con gái ngồi đùa nghịch trên thảm lông dê, trong tay cô cầm điều khiển từ xa, nhìn gương mặt anh tuấn trên TV, là gương mặt thâm thúy quen thuộc của trước đây, khóe miệng nâng lên một vòng cung nhẹ nhàng.
"Hôm nay có thể mời được chủ tịch tập đoàn Lộ thị, Mạnh Lưu Sâm, Mạnh đổng đến làm khách mời của tiết mục chúng tôi, Lệ Toa đột nhiên cảm thấy toàn bộ trường quay đều được nâng cao một bậc nha."
Người phụ nữ nhìn nhìn nhân viên trường quay đứng bên cạnh nam chính, gật gật đầu: "Không sai, tôi thấy mọi người trong trường quay đều rất nhiệt tình, vậy mọi người phía dưới cùng dùng tràn pháo tay nhiệt liệt nhất để chào mừng Mạnh đổng Mạnh Lưu Sâm anh tuấn nhất, cũng là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong các tập đoàn gia tộc!"
Mười năm, cậu đã không còn là thiếu niên mới biết yêu lỗ mãn của trước đây nữa, thật tốt.
"Kì thật có thể có được thành tựu ngày hôm nay, tôi rất muốn gởi lời cảm ơn đến nhiều người. Tôi cũng từ có lúc mê man và cam chịu, lúc đó tôi cảm thấy có lẽ cả đời này mình phải trải qua cuộc sống tầm thường và vô vị. Chẳng qua sau đó tôi gặp một cô bé, em ấy đã nói với tôi một câu, em ấy nói, anh Lưu Sâm, yên tâm tiến về phía trước, anh nhất định có thể làm được."
"Lệ Toa, là tôi nghe nhầm rồi sao? Mạnh đổng của chúng ta đang muốn ở trước mặt người xem cả nước tỏ tình thâm tình ư? Xem ra sau khi tiết mục này được phát sóng thì có không ít cô gái phải "thất tình" nha...."
Mạnh Lưu Sâm cười lắc đầu: "Em ấy là quý nhân trong sinh mệnh của tôi, một người còn thân thiết hơn cả em gái ruột thịt. Ngoài em ấy ra, người tôi muốn cảm ơn nhất, là chị gái của tôi...."
Lam Tuyết Ngô dụi dụi mắt, tắt TV.
Anh Lưu Sâm, chúc mừng anh, làm được chuyện anh muốn làm. Tương lai sắp tới, hi vọng anh nhất định, phải hạnh phúc hơn em.
Trong ngôi biệt thự tráng lệ, người đàn ông nhẹ nhàng ôm người phụ nữ trước mặt, vươn tay vuốt vuốt mái tóc của cô: "Vốn có một bụng lời muốn nói, thế nhưng đột nhiên cái gì cũng không nói nên lời nữa rồi."
Người phụ nữ ôm lại hắn: "Thẩm Hành, chúng ta đều được giải thoát rồi, không phải sao?"
Thẩm Hành nhẹ nhàng cười cười, càng ôm chặt cô hơn: "Đúng vậy, mối quan hệ vợ chồng của anh và em, cẩn thận nhớ lại, cái ôm đầu tiên, là vào mười năm về trước." Hắn buông cô ra, ngắm nhìn đôi mắt của cô, "Mười năm qua, em vất vả rồi. Hoặc là nói, cả hai chúng ta đều vất vả rồi."
"Mười năm...."
"Nói thật, anh vẫn luôn nghĩ không thông, lúc trước vì sao em lại không nói chuyện chúng ta kết hôn giả cho Lộ giáo sư biết." Người Thẩm Hành thích từ trước đến nay không phải là Kiều Ỷ Hạ, sở dĩ hắn đồng ý kết hôn với Kiều Ỷ Hạ cũng là vì tình thế bức bách. Hắn có người yêu thân mật của mình, là một người đàn ông cao lớn anh tuấn ở Canada. Nhưng mà hắn biết, dùng bối cảnh gia đình của hắn, cha hắn nhất quyết sẽ không cho phép xảy ra loại chuyện này.
Nếu như, hắn nhất định phải kết hôn, như vậy không bằng chọn một người không hề thích mình.
Mười năm qua đi cũng không hề lưu lại trên mặt Kiều Ỷ Hạ bất kì dấu vết năm tháng nào, cô vẫn xinh đẹp như hoa đào tháng ba, thanh khiết trong thuần như hoa cúc mùa thu. "Không nói với cô ấy, là vì không muốn cô ấy chờ em."
Thật sự yêu một người, không phải là nói mấy lời như em yêu chị, chị phải chờ em. Thật sự yêu một người, làm sao có thể nhẫn tâm để cô ấy vượt qua dòng thời gian dằng dặc buồn chán, chỉ vì chờ đợi giây phút mình trở về.
Thẩm Hành hiểu rõ gật đầu: "Nhưng coi như là em không nói, đã nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn đang đợi em đấy thôi. Chẳng qua cũng may là sau cơn mưa trời lại sáng, cũng may tất cả cũng không tính là quá muộn, bỏ lỡ mười năm, tốt hơn rất nhiều so với bỏ lỡ cả đời."
Mười năm này, Thẩm Hành cùng Kiều Ỷ Hạ bắt tay, Kiều thị và Phẩm Nguyên hợp lại thành một, chính thức đổi tên thành tập đoàn trách nhiệm hữu hạn Phẩm Kiều. Cho dù là ba Kiều, hay là ba Thẩm thì đều mười phần ủng hộ, nhất là ba Kiều. Tuy hai người kết hôn nhiều năm vẫn không có con, thế nhưng trước mắt hai nhà hợp nhất, đối với ai cũng là trăm lợi vô hại, cộng với việc Thẩm Hành và Kiều Ỷ Hạ đồng tâm hiệp lực, Phẩm Kiều nhanh chóng trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố F, phong quang vô hạn.
Năm trước Kiều Nhất Hải qua đời vì bệnh tật, trước lúc ra đi vẫn luôn nắm chặt tay Kiều Ỷ Hạ, nói với cô, nếu có kiếp sau, nhớ rõ phải tìm được ông, làm con gái của ông. Một khắc này, Kiều Ỷ Hạ biết rõ, ông thật sự rất yêu cô. Chẳng qua lúc đó, tuy là ba Kiều để lộ tiếng lòng, nhưng cô cũng không thể lập tức rời đi, Phẩm Kiều vừa mới hợp nhất, công ty còn chưa đi vào quỹ đạo phát triển, với tư cách là con gái của Kiều Nhất Hải, cũng là tổng giám đốc của Phẩm Kiều, cô không thể chỉ biết nữ nhi tình trường, mà cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình.
Rốt cuộc cũng đợi đến ngày lập đông hôm nay, cô và Thẩm Hành làm xong thủ tục li hôn, Thẩm Hành có thể đi tìm người yêu thân mật của mình, mà cô cũng có thể ôm ấp người yêu tri tâm thuộc về cô. Vì ngày hôm nay, cô đã chờ đợi quá nhiều ngày đêm rồi.
Ngoài trời đổ mưa, Kiều Ỷ Hạ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, giơ cao dù, đi đến trước mộ phần của Kiều Ỷ Huy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!