Nàng vuốt lại mái tóc đen nhánh của mình, mấy sợi tóc con dán trên má phải, nhiễm một tầng mồ hôi. Lộ Tây Trán đứng dậy, hít sâu một hơi, quay trở lại nằm trên giường. Nàng ngửa người nhìn trần nhà, bờ môi hơi tái, hai gò được phủ một tầng vàng nhạt bất thường, tay phải siết chặt ga giường, đốt ngón tay trắng bệch.
"Kiều."
Nghe tiếng gọi, Kiều Ỷ Hạ nhanh chóng mở cửa đi vào. Nhìn Lộ Tây Trán yếu ớt nằm trên giường, cô tiến đến gần, cầm theo ly nước muối nhạt vừa mới nấu. Lộ Tây Trán sốt cao, uống nước muối sẽ giúp cơ thể hạ nhiệt.
"Lộ giáo sư, tôi xin lỗi." Xin lỗi vì đã mặc áo khoác của cô, hại cô vì vậy mà bị cảm, phát sốt.
Lộ Tây Trán hơi hé mắt, nhìn ly thủy tinh trong tay cô, cố gắng nhỏm người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cố sức để mình không lộ ra hơi thở yếu đuối trước mặt Kiều Ỷ Hạ. Nàng vươn tay về phía Kiều Ỷ Hạ, tiếp nhận ly thủy tinh của cô, cúi đầu uống vài ngụm, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Chuyện này không liên quan đến cô."
Lộ Tây Trán đặt cái ly lên tủ đầu giường, nhàn nhạt nói: "Đi đi, không cần vì tôi mà làm chậm trễ chuyện lớn."
Đối với khả năng suy đoán như thần của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ đã quen rồi, cô cũng chỉ lắc lắc đầu nói: "Tôi đã nói với đội trưởng Thạch rồi, hôm nay không đến đó."
"Kiều, không nên quên cá cược của chúng ta." Nàng chỉ cho cô ba ngày, nếu trong vòng ba ngày cô không thể tìm thấy hung thủ thì không thể được trả tự do.
Mà Kiều Ỷ Hạ cũng không để tâm đến những lời này của cô, rũ đôi mắt xinh đẹp, ngữ khí kiên định nói với nàng: "Tôi chỉ biết, ngã bệnh thì phải uống thuốc."
"Tôi không thích đắng." Lộ Tây Trán lại nhắm mắt, từ hàng lông mày lơ đãng nhíu lại của nàng có thể thấy được lúc này nàng bị bệnh tật hành hạ đau đớn như thế nào.
Kiều Ỷ Hạ cũng không nhiều lời, xoay người rời khỏi phòng ngủ. Đến lúc cô quay lại thì Lộ Tây Trán vẫn bảo trì tư thế như cũ, hai mắt khép hờ, dựa vào đầu giường. Kiều Ỷ Hạ tiến lên, một tay đặt sau lưng nàng, ôm ngang nàng đặt lên giường. Lộ Tây Trán cảm nhận được rõ ràng động tác của cô, nhưng lại chưa mở mắt. Kiều Ỷ Hạ đem khăn lông ướt đắp lên trán nàng, đè ép góc chăn kĩ càng hơn.
Lộ Tây Trán có tính khiết phích, Kiều Ỷ Hạ không ngồi trên giường nàng, chỉ ngồi xổm bên giường, cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt Lộ Tây Trán. Sau đó không ngừng giúp nàng đổi khăn, đợi đến lúc chân quá mỏi thì mới lấy vài tờ giấy báo trải trên mặt đất, sau đó ngồi xuống.
"Mang Mang...."
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng Kiều Ỷ Hạ vẫn nghe được nàng đang nói mớ. Lộ Tây Trán là một cô gái bí ẩn, lúc này đây nàng đang ở nơi cách Kiều Ỷ Hạ gần đến vậy, thế nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu lòng của nàng. Kiều Ỷ Hạ nhịn không được đi suy đoán "Mang Mang" là ai, bất luận người này là trai hay gái thì đều nhất định là một người vô cùng quan trọng.
Bởi vì người này có thể khiến cho Lộ giáo sư truyền kì nhớ thương khi sinh bệnh.
Sau đó Thạch Vi cùng Bạch Anh đều gọi điện thoại cho cô, thuyết phục cô đi qua điều tra cùng bọn họ. Bọn họ không thể nào tra được tin tức liên quan đến chồng Lô Quế Bình là Lục Viễn Bình, họ hoài nghi cái tên Lục Viễn Bình mà ông ta dùng khi sống ở thôn Ngân Hạnh là giả. Mà điểm này cũng xác nhận suy đoán của Lộ Tây Trán về chuyện tự định chung thân của Lô Quế Bình và Lục Viễn Bình.
Theo lời Thạch Vi nói, Lô Quế Bình cùng Lục Viễn Bình đến thôn Ngân Hạnh sáu năm trước, khi đó vừa vặn có một gia đình trong thôn chuyển nhà, cho nên liền bán căn nhà đó với giá thấp cho hai vợ chồng họ. Theo lý mà nói, sau khi hai người sống ở thôn Ngân Hạnh thì phải đăng kí tạm trú ở ủy ban thôn. Nhưng mà Lục Viễn Bình không có chứng minh thư cùng hộ khẩu nên không thể đăng kí. Chỉ là thôn không lớn, quản lý cũng không chặt, cho nên trưởng thôn không quá để ý chuyện này.
Nhưng thật ra có một điểm không đồng nhất với suy đoán của Kiều Ỷ Hạ. Cô vốn nghĩ rằng là người nhà bên nữ phản đối hôn nhân, nhưng không ngờ rằng lại là bên nam.
Thấy trời đã sắp tối, Kiều Ỷ Hạ xuống lầu nấu cháo cho Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán cũng coi như ngoan ngoãn, không có ngang bướng không chịu ăn gì. Kiều Ỷ Hạ cần mẫn đút cho nàng từng muỗng, tuy biết rằng lợi dụng lúc người ta khó khăn không phải là hành vi quân tử, nhưng Kiều Ỷ Hạ nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng thì nhịn không được chiếm tiện nghi nàng.
Lúc kiểm tra nhiệt độ trên trán thì cũng "thuận tiện" s* s**ng mặt nàng mấy cái.
Tuy Lộ Tây Trán bị bệnh nhưng sức chiến đấu không hề suy yếu: "Kiều cảnh quan, cô công khai đùa giỡn con gái nhà lành như vậy, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cô."
Kiều Ỷ Hạ nhịn không được bật cười thành tiếng, rất kì lạ, ngày thường cô không thích cười là thế, vậy mà sau khi gặp Lộ Tây Trán thì luôn vô ý cố tình bị nàng chọc cười. Kiều Ỷ Hạ thả cái chén bằng gốm sứ rỗng tuếch lên tủ đầu giường, ra vẻ nghiêm túc nói: "Cô không có chứng cứ, làm sao tố cáo tôi?"
Lộ Tây Trán không muốn dây dưa vấn đề này với cô, sau khi ăn cháo thì cảm thấy đầu không còn đau như lúc nãy, chẳng qua vẫn cảm thấy khó thở, trước ngực đau đớn mơ hồ. Kiều Ỷ Hạ hỏi nàng có muốn ăn nữa không, nàng chỉ nằm trên giường, kéo chăn lên, nói: "Tôi no rồi, cô xuống lầu ăn chút gì đi."
"Không sao, tôi không đói."
"Ai quản cô có đói hay không, tôi chỉ muốn cho cô biết, cháo cô nấu tệ đến mức nào."
Nhìn Lộ Tây Trán dần dần khôi phục sức chiến đấu, Kiều Ỷ Hạ không đấu võ miệng với nàng nữa mà nhẹ nhàng gật đầu nói biết rồi. Sau khi rửa xong chén bát thì phát hiện có người đến, Kiều Ỷ Hạ còn tưởng rằng là Thạch Vi đến đòi người, ai ngờ lại là nhân viên giao thư. Phong thư được gói rất hoa mỹ, thoạt nhìn không giống như người tầm thường gởi đến. Cô không có ý xâm phạm đồ riêng tư của người khác, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy tên người gởi trên bì thư, tim vẫn nhịn không được mà đập rộn lên.
Sau khi quay lại phòng ngủ, phát hiện Lộ Tây Trán đang dựa vào giường đọc sách, ngón tay thon dài của nàng nâng quyển sách, lông mi dày đậm bên dưới ánh đèn tản ra một mảng ôn nhu.
"Ngã bệnh rồi thì đừng nên đọc sách."
Lộ Tây Trán nghe thấy cô nói, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn cuốn sách mà nàng đã đọc qua rất nhiều lần. Thấy nàng không trả lời, Kiều Ỷ Hạ tiếp tục nói: "Tôi cũng thích sách của Jill Quadagno, chỉ là sách tôi xem là bản dịch."
"Lúc tôi đọc sách không thích có người ở bên quấy rầy." Lộ Tây Trán thản nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!