Bận rộn cả buổi sáng, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nghe khúc nhạc du dương quấn quanh, Kiều Ỷ Hạ chậm rãi nhắm hai mắt, tư duy bắt đầu phiêu tán, cơn buồn ngủ kéo đến như thác cuộn. Thương Lục từ trong kính chiếu hậu thấy Kiều Ỷ Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi liền vặn nhỏ âm lượng, tăng nhiệt độ máy sưởi lên. Lộ Tây Trán nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chất chứa cảm xúc không rõ, nhưng nếu lúc này Kiều Ỷ Hạ tỉnh táo thì nhất định sẽ bị ánh mắt nhàn nhạt này làm cho thần hồn điên đảo.
Ánh mặt trời bên ngoài đủ ấm, mà trên núi lại giống như ngày đêm hòa một thể, ba người một lần nữa bị bầu không khí âm tràm này bao trùm. Kiều Ỷ Hạ dụi mắt, chỉ mới hơi tỉnh táo, định xuống xe mở cửa giúp Lộ Tây Trán thì lại bị Lộ Tây Trán lấy tay đè lại, nghe thấy nàng nói một câu: "Không cần."
Vốn tưởng rằng Lộ Tây Trán định tự mình xuống xe, thế nhưng nàng vẫn ngồi im không động, mãi cho đến khi Thương Lục chạy đến mở cửa cho nàng thì nàng mới đi xuống. Nhìn bộ dạng cao ngạo dương dương tự đắc này của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ lại cong cong khóe môi.
Bây giờ đã qua buổi trưa, Thương Lục đi theo hai vị tiền bối tiến vào biệt thự. Vốn tưởng rằng Lộ Tây Trán sẽ giữ cậu ở lại ăn cơm, kết quả Lộ Tây Trán lại không nói lời nào, Kiều Ỷ Hạ thì lại là người ngoài, không tiện nói gì khác. Thương Lục lúng túng sờ đầu, nói cậu đến bệnh viện nhìn Lô Quế Bình một chút. Lộ Tây Trán khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Có phải đang nghĩ tại sao tôi không để cậu ta ở lại ăn cơm không?". Sau khi Thương Lục rời khỏi, Lộ Tây Trán tùy ý hỏi Kiều Ỷ Hạ đang ngồi trên sofa.
Kiều Ỷ Hạ không gật cũng không lắc, chỉ ngồi ngốc một chỗ, Lộ Tây Trán tiếp tục nói: "Không phải bất kì người nào tôi không quen đều có thể được tôi đồng ý ở lại nhà tôi quá 24 tiếng đồng hồ." Mà Kiều Ỷ Hạ cô, là một ngoại lệ.
Kiều Ỷ Hạ hắng giọng một cái, đổi chủ đề: "Lộ giáo sư đói bụng chưa?".
"Trong tủ lạnh có nguyên liệu, tôi lên lầu trước, nấu xong rồi thì gọi tôi."
Tài nấu ăn của Kiều Ỷ Hạ cũng không tốt lắm, chủ yếu là vì công việc của cô luôn gấp gáp, cho nên rất ít khi có cơ hội ở nhà nổ súng, phần lớn thời gian đều ăn cơm hộp ở Cảnh cục. Nhìn sổ ghi chép của Thanh Diệp, cô phát hiện Lộ Tây Trán đặc biệt thích ăn những thực phẩm từ thịt. Chuyện này cực kì không tương thích với ngoại hình của nàng. Đồ dùng trong bếp nhà Lộ Tây Trán vô cùng sạch sẽ, đáy nồi còn có thể dùng làm gương soi.
Cuối cùng, sau một giờ giằng co, Kiều Ỷ Hạ nhìn chảo tôm bị mình xào đến cháy đen, thở dài một hơi. Lúc này Lộ Tây Trán vừa mới xuống lầu, bị khói làm cho ho sặc, nàng đi đến bên cạnh Kiều Ỷ Hạ, chau mày nói với cô: "Để tôi."
Kiều Ỷ Hạ chân tay luống cuống hỏi thăm: "Tôi có thể giúp gì không?"
"Ra sofa ngồi đi."
"Lộ giáo sư, tôi vừa mới làm xong một món, để tôi mang ra bàn ăn." Dựa theo nội dung ghi chép của Thanh Diệp, Lộ Tây Trán thích ăn cay, cho nên Kiều Ỷ Hạ làm một món sở trường của mình
- trứng xào ớt. Thấy Lộ Tây Trán không để ý đến mình, cô đành phải bưng dĩa đồ ăn đi ra bàn băn.
Khói trong phòng bếp sau khi Lộ Tây Trán bật quạt hút khói thì đã tản bớt, mà Kiều Ỷ Hạ ngồi trên sofa, trong lòng nổi lên cảm giác thất bại mãnh liệt. Loại cảm giác này giống như lúc đi học bị cô giáo hỏi bài nhưng lại không biết đáp án, chỉ có thể đứng chờ cô giáo giảng giải cho mình.
Không lâu sau, Lộ Tây Trán tùy ý cột tóc lại, hai tay trống trơn đi ra từ phòng bếp.
"Vào bưng đồ ăn."
Kiều Ỷ Hạ lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp, thấy được dĩa đồ ăn chỉ cần nhìn thôi cũng ch** n**c miếng thì hai mắt Kiều Ỷ Hạ trừng lớn. Lộ Tây Trán nấu hai món khô một món canh, một món là tôm xào phỉ thúy, một món là sườn xào chua ngọt, còn lại là một bát súp hải sản. Nhìn lại dĩa trứng xào ớt của Kiều Ỷ Hạ thì cảm thấy vô cùng thê lương.
"Trước đây Lộ giáo sư từng học nấu ăn sao?" Kiều Ỷ Hạ gắp một miếng sườn, ngọt mà không ngán, so với nhà hàng thì ngon hơn nhiều.
Lộ Tây Trán ưu nhã uống một ngụm súp, nhẹ nhàng đáp lời: "Chuyện đơn giản như vậy cũng cần phải học?"
"Lộ giáo sư hiền dịu như vậy, vị hôn phu sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc." Đây là Kiều Ỷ Hạ tán dương thât lòng thật ý, Lộ Tây Trán không phải gối thuê hoa, không chỉ có dung mạo tinh xảo mà nội tâm càng sâu sắc. Người phụ nữ như vậy, cho dù tính tình lạnh lùng cao ngạo thì cũng không khiến người khác chán ghét.
Lộ Tây Trán lại không đồng ý với câu này của cô, "Cho dù lập gia đình thì tôi cũng sẽ không tự mình nấu ăn cho hắn."
Kiều Ỷ Hạ nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Nói như vậy, người có thể ăn đồ do Lộ giáo sư tự mình nấu cho đến nay cũng chỉ có một mình tôi mà thôi?".
"Có thể nói như vậy."
"Thế thì thật vinh hạnh cho tôi." Nói rồi Kiều Ỷ Hạ gắp món trứng xào ớt của mình, thật sự là quá cay rồi, rốt cuộc tại sao Lộ Tây Trán có thể nuốt nổi, hơn nữa nhìn qua có vẻ ăn rất ngon lành.
Lộ Tây Trán khẽ gật đầu: "Cô có thể ý thức được chuyện này thì cũng không tệ."
Kiều Ỷ Hạ phát hiện Lộ Tây Trán rất ít khi gắp đồ ăn do mình nấu, chỉ một mực ăn cái dĩa trứng xào ớt của cô. Kiều Ỷ Hạ đã có hai tháng đằng đẵng không xuống bếp rồi, bỏ quá nhiều ớt không nói, trứng gà cũng hơi khét, cho nên liền mở miệng hỏi: "Lộ giáo sư, kì thật trứng gà này hơi khét." Ngụ ý chính là, cô không cần phải nể mặt tôi mà miễn cưỡng chính mình.
"Chẳng lẽ tôi không nhìn thấy sao?"
"Vậy cô....".
"Tôi thích ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!