Đối với quan điểm này ba người còn lại ở đây đều có thể hiểu được. Trong mối quan hệ làm thuê chắc chắn không tránh khỏi mâu thuẫn hay tranh chấp, mỗi người đều đang nghĩ cách tránh vấn đề này hay cố gắng bớt tạo ra tranh chấp. Kiều Ỷ Hạ thả ly trà sữa trong tay xuống bàn, đưa tay nắm lấy bàn tay Trần Niệm Vi đang ngồi đối diện, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ, tỏ ý muốn an ủi.
Rồi lại trầm giọng nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Trần Niệm Vi là một cô gái đoan trang tú khí, nếu như không bởi vì chuyện lần này thì nàng cũng sẽ giống như những cô gái cùng tuổi, có một cuộc đời hạnh phúc tốt đẹp.
Sau khi Kiều Ỷ Hạ đi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cả ba người không nói lời nào. Ban đầu là Lộ Tây Trán không nói, Thương Lục cũng không dám lên tiếng nói chuyện, nhưng sau đó cậu cảm thấy quá ngột ngạt, cho nên bắt đầu hỏi thăm Trần Niệm Vi một ít vấn đề lặt vặt khác. Đương nhiên Lộ Tây Trán không có chút hứng thú nào với chuyện hai người đang nói.
"Lão đại về rồi."
Thương Lục nhìn Kiều Ỷ Hạ đang chầm chậm đi đến, khóe miệng cong lên một vòng cung rất đẹp mắt, vô cùng thanh tú, khiến cho hai cô bé giống như học sinh ngồi bàn bên nâng cằm nhìn cậu chằm chằm. Sau đó nghị luận gì đó, thỉnh thoảng còn che miệng cười khẽ.
Một chiếc bình thủy tinh sạch sẽ bóng loáng được đặt trước mặt Lộ Tây Trán, phía trên là một nắp nhỏ tiện lợi, ở giữa còn có một dòng chữ tiếng anh màu xanh lá. Thương Lục suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Lão đại là đến quầy sữa tươi bên cạnh mua sữa nha. Sữa của hãng này rất ngon, em rất là thích, lão đại thật là hiểu em." Lập tức chộp lấy bình thủy tinh, đưa tay muốn mở nắp.
"Dừng tay!". Giọng nói của Kiều Ỷ Hạ rất nhạt: "Liên quan gì đến cậu!"
Thương Lục không vui rút tay về, khẽ hừ một tiếng, trước đây cậu từng đề cập với Kiều Ỷ Hạ rất nhiều lần là cậu thích sữa của hãng này, cho nên mới nhầm tưởng là cô mua cho cậu.
Chỉ thấy Kiều Ỷ Hạ tỉ mỉ mở nắp, sau đó cắm ống hút dài vào, một lần nữa đặt trước mặt Lộ Tây Trán, "Lộ giáo sư sẽ thích đấy."
Lộ giáo sư nhìn cái bình sạch sẽ tinh xảo kia, hơi mở lớn hai mắt, sau đó là giọng nói ấm áp: "Cảm ơn."
Ngón tay Lộ Tây Trán thon dài mà trắng nõn, chiếc bình nằm trong tay nàng lại càng đẹp hơn. Nàng ngậm ống hút uống một ngụm sữa, không biết có phải là do ảo giác hay không mà Thương Lục cảm thấy khóe miệng của vị giáo sư lạnh như băng này xuất hiện độ cong khó có thể phát hiện. Sau đó rốt cuộc thì Lộ Tây Trán cũng lên tiếng lần nữa: "Trần tiểu thư, có thể cho chúng tôi đến nhà cô xem một chút không?".
Trần Niệm Vi buồn rầu mà nhíu mi: "Tôi chỉ xin phép ra ngoài hai tiếng, nếu như lại nghỉ nữa thì ông chủ sẽ khai trừ tôi. Trong nhà không chỉ có tôi mà còn có cha tôi nữa, tôi sợ, tôi sợ mọi người sẽ làm ông kích động." Nàng đau khổ lắc đầu, "Tôi cũng gần như mất hết tất cả rồi, không thể mất đi công việc này, nếu không, tôi cũng không biết làm sao để nuôi sống hai cha con tôi nữa. Hi vọng mọi người hiểu cho tôi."
Rất hiển nhiên Thương Lục không hài lòng với câu trả lời này, phá án luôn là việc giành giật từng giây từng phút, chậm trễ một ngày thì hung thủ có thêm thời gian để tiếp tục gây án. Chẳng qua Lộ Tây Trán lại rất ung dung gật đầu: "Không sao, vậy để ngày mai đi."
Sau khi Trần Niệm Vi rời đi, Thương Lục buồn bực vò tóc, theo lời của Trần Niệm Vi thì chủ mưu lần này là một người hung hãn tàn bạo. Cậu thật sự không biết nếu trì hoãn thêm thì sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại. Đột nhiên lúc này hai cô gái tóc dài bàn bên ngượng ngùng đi đến, trên mặt còn nổi lên một mảng ửng đỏ. Cô gái có đôi mắt to ngại ngùng hỏi số điện thoại của Thương Lục, hỏi có thể kết bạn với cậu được không.
Hình như không phải là lần đầu tiên Thương Lục gặp phải chuyện, rất hào phóng viết cách thức liên lạc lên giấy, sau đó hai cô gái vui vẻ ôm tờ giấy vào lòng, đi về chỗ ngồi.
"Có vẻ rất thuần thục ha." Kiều Ỷ Hạ nhếch môi trêu chọc cậu nhóc.
Thương Lục bối rối cười cười: "Cũng không thể từ chối.". Thương Lục nhìn chăm chăm ly sữa tươi của Lộ Tây Trán, đột nhiên mở to hai mắt: "Lộ giáo sư, bây giờ chúng ta đã hiểu biết cơ bản về đối tượng tình nghi rồi, chị có thể phác họa chân dung tâm lý tội phạm cho chúng em được không?"
Chân dung tâm lý tội phạm là một phương pháp vô cùng quan trọng trong quá trình phá án và bắt giam. Nó không chỉ có ý nghĩa trên bức vẽ mà còn là hình thức dùng câu chữ để miêu tả hình tượng, hành động cùng biểu hiện của nhân vật. Người nắm giữ được phương pháp này không nhiều, bởi vì một khi tư duy xuất hiện sai lầm thì hậu quả chính là hướng điều tra càng ngày càng cách xa chân tướng.
"Nam giới."
Thương Lục nhanh chóng để ý đến lời của Lộ Tây Trán, lấy giấy bút từ trong túi áo, bắt đầu ghi chép. Lộ Tây Trán dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Dáng người cao gầy, tính cách hướng ngoại. Chiều cao tầm 1m77-1m82, tướng mạo đoan chính, cử chỉ nghiêm túc. Có bạn bè, địa vị xã hội không cao, rất có thể là tài xế, nghề mộc, công nhân xây dựng hoặc không có việc làm.
Từ nhỏ đã mắc bệnh đa nhân cách."
Thương Lục gật gật đầu: "Toàn bộ nhớ kĩ!". Sau khi nói xong thì nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không hiểu gì đó, "Nhưng Lộ giáo sư, em có một nghi vấn."
"Nói."
"Chị vừa mới nói hung thủ là người hướng ngoại, nhưng căn cứ theo nhà hình thể học người Mỹ Shelton thì người hướng nội là người xã giao không tốt, tâm tư kín đáo, làm việc nhiệt tình chịu trách nhiệm. Thông qua nghiên cứu phân tích của ông ấy, trong số những người có khuynh hướng phạm tội thì số lượng người hướng ngoại rất ít." Thương Lục đóng mở bờ môi, thoạt nhìn giống như một mỹ thiếu niên trong manga, nghiêm túc tuấn mỹ.
Lộ Tây Trán nhìn cái bình thủy tinh trong tay, giọng nói trong trẻo: "Nhà lãnh đạo vĩ đại của giai cấp vô sản là Lenin từng nói, phân tích vấn đề phải dựa vào tình huống cụ thể."
"Thương Lục, đừng chen ngang nữa, để Lộ giáo sư nói tiếp." Kiều Ỷ Hạ kiên nhẫn an ủi cậu nhóc. "Lộ giáo sư, có thể miêu tả chính xác dung mạo của hắn không?".
"Tai to, lông mày rậm, mắt to nhưng con ngươi nhỏ, mắt một mí, làn da hơi ngăm. Quần áo gọn gàng, bề ngoài sẽ cho người ta cảm giác hắn là một nhân sĩ thành công thuộc giới thượng lưu xã hội."
Lúc này Thương Lục không có cắt đứt lời nàng, Kiều Ỷ Hạ cũng không nói lời nào. Lộ Tây Trán liếc nhìn Thương Lục một cái, sau đó nhàn nhạt nhìn Kiều Ỷ Hạ đang ngồi bên cạnh mình. "Đương nhiên, đây chỉ là chân dung hiện tại của hắn."
"Hiện tại của hắn?" Thương Lục lại bị lời của Lộ Tây Trán làm cho mê hoặc, "Chẳng lẽ hắn đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!