Thương Lục nhíu mày, không rõ thần tượng cùng lão đại nhà mình đang chơi trò bí hiểm gì.
Kiều Ỷ Hạ rũ mắt, giọng nói tràn đầy hữu lực: "Thứ nhất, vợ chồng bọn họ rất nghèo, mượn không ít tiền của thôn dân, theo lý mà nói hẳn là đối tượng mọi người tránh còn không kịp, thế nhưng chủ nợ vẫn đến tìm bọn họ đánh bài. Vì vậy có thể thấy cách làm người của bọn họ không tệ, có lẽ là người rất hiền lành. Thứ hai, bà ta vốn không để tâm đến tiếng gõ cửa, nhưng sau khi nghe cô nhắc đến "hắn" thì lập tức mở. Hơn nữa trong lúc nói chuyện lại nhất quyết ôm hết trách nhiệm về mình.
Có thể suy ra bà ta đang cố tình nhận tội thay một người vô cùng thân thiết".
Nói đến đây Kiều Ỷ Hạ lại quay đầu nhìn Lộ Tây Trán một cái, nàng vẫn đang nhắm mắt, nhưng cảm nhận được cô đang nhìn mình, cho nên nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."
"Thứ ba, lúc bà ta nhắc đến chồng mình thì ánh mắt nhìn loạn, lơ lửng không chắc, rất hiển nhiên bà ta đang cố gắng nói dối, cũng có ý lảng tránh những câu hỏi liên quan đến chồng mình. Hơn nữa, tôi phát hiện một chuyện rất kì lạ." Kiều Ỷ Hạ nhíu mày, Thương Lục ngồi bên cạnh cũng thấp thỏm không yên, "Khi vào phòng ngủ của họ, phía trên giường chừng 30cm, có một mảng sơn trắng không cùng màu với xung quanh."
"Phòng của bọn họ không chỉ vách tường ố vàng mà bên trên còn đầy bụi đất, nhìn qua có thể thấy là được xây lâu lắm rồi. Nhưng trên bức tường kia thì có một mảng sơn trắng dài chừng 15cm, rộng chừng 7cm, hơn nữa lại có một vết xước. Nói cách khác, bên trên đã từng dán thứ gì đó, trong lúc tháo ra đã vô tình làm tróc sơn."
Lộ Tây Trán vẫn luôn nhắm mắt, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ hoài nghi có phải nàng đã ngủ rồi hay không.
Nhưng Kiều Ỷ Hạ biết nàng vẫn đang nghe, vì vậy tiếp tục nói: "Cho nên tôi nghi ngờ đó là ảnh chụp chung lúc kết hôn của vợ chồng họ. Cho dù nhà bọn họ có nghèo khó thì cũng không có khả năng không có ảnh vợ chồng chụp chung. Bà ta đang cố gắng giấu giếm tất cả những thứ có liên quan đến chồng của mình."
"Thế nhưng Lô Quế Bình cũng đã nói tình cảm vợ chồng họ đã rạn nứt, xé ảnh chụp chung cũng hợp tình hợp lí thôi." Lộ Tây Trán nhàn nhạt nói.
"Không đúng!". Kiều Ỷ Hạ nhanh chóng phản bác, "Theo lời Lộ Quế Bình, tình cảm vợ chồng bọn họ mâu thuẫn là chuyện đã lâu, thế nhưng mảng tường trắng kia không có chút bụi nào, rất sạch sẽ, có thể đoán được tấm hình đó mới vừa được tháo xuống không lâu. Bà ta nhất định đã đoán trước chúng ta sẽ đến, cho nên mới tháo ảnh chụp xuống."
Kiều Ỷ Hạ nói xong câu đó, trong xe lâm vào trầm mặc, Thương Lục vốn muốn vỗ tay khen hay, chuyện này mà vẫn có thể suy luận ra được, không hổ là lão đại của cậu. Nhưng mà nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của Lộ Tây Trán thì trong lòng cậu có chút sợ, không dám thở mạnh, chỉ có thể im lặng ngồi yên một chỗ.
"Nói xong rồi?"
Nhịp tim Kiều Ỷ Hạ có chút nhanh và mạnh hơn: "Nói xong rồi"
Lộ Tây Trán mở mắt ra, ngồi thẳng dậy: "Rất rõ ràng Lộ Quế Bình chỉ là người chịu tội thay, có lẽ là chịu tội thay cho người bà ta yêu. "Hắn" là nhân vật trung tâm của toàn bộ vụ án giết người này, đồng thời cũng là mồi nhử. "Hắn" ở đây chỉ có thể là ba người. Một, là chồng, hai là con cái, ba là người tình. Vừa nãy chúng ta đã biết được Lô Quế Bình không có con, trên đường rời khỏi thôn tôi cũng đã nghe ngóng qua, có thể kết luận tác phong sinh hoạt của Lô Quế Bình rất tốt, không có người tình, cho nên bây giờ chỉ còn lại một người có khả năng. Cũng chính là người mà bà ta cố gắng né tránh, loại bỏ hắn khỏi khỏi cuộc trò chuyện với chúng ta."
"Vợ chồng Lô Quế Bình kết hôn đã hai mươi năm, nhẫn lại vô cùng mới, căn cứ phán đoán của tôi thì bà ta nhất định đã gia công nó nhiều lần. Nhà bọn họ đã đói đến tình trạng như vậy mà Lô Quế Bình vẫn có tiền đi làm chuyện này cho thấy bà ta vô cùng quý trọng chiếc nhẫn đó. Do đó có thể biết tình cảm vợ chồng bọn họ không hề rạn nứt mà ngược lại là phi thường tốt.
Cho nên, nguyên nhân bà ta tháo tấm hình xuống tuyệt đối không phải vì bà ta không muốn nhớ lại bất kì chuyện gì trong mối quan hệ này, mà chỉ đơn thuần là muốn dẫn dắt hướng suy luận của chúng ta."
Thương Lục cau mày trừng mắt lắng nghe Lộ Tây Trán phân tích, thậm chí quên cả hít thở, giống như sợ quấy rầy đến nàng.
"Ngay lúc chúng ta mới bước vào nhà thì bà ta một mực cố gắng biểu hiện thản nhiên. Trong lòng bà ta, chúng ta sẽ luôn có lối tư duy theo quán tính, đó là luôn nghĩ hung thủ thật sự sẽ thường ngụy trang bản thân vô cùng bình tĩnh. Nhưng tôi lại phát hiện có vết máu trên con dao trong phòng bếp."
"Giáo sư, vậy chúng ta có thể đem con dao đó về Cục để bên pháp y kiểm tra đối chứng mà". Thương Lục vội vã ngắt lời.
"Không cần." Lộ Tây Trán nói, "Cậu cho rằng một người cẩn thận như vậy, đem nhẫn và toàn bộ ảnh, thứ nên giấu sẽ giấu, thứ nên tiêu hủy thì tiêu hủy, thì sẽ hồ đồ đến nỗi phạm phải sai lầm cấp thấp này ư."
Kiều Ỷ Hạ nhìn Thương Lục: "Bà ta chỉ muốn dẫn dắt mọi nghi ngờ lên người mình mà thôi."
"Hơn nữa vừa nãy trong nhà Lô Quế Bình ngoài mùi ẩm mốc thì còn một mùi khác vô cùng dễ nhận biết." Lộ Tây Trán bình tĩnh nói, không giống như đang phân tích tình tiết vụ án mà lại giống như một giáo viên đang dẫn dắt học trò của mình là Kiều Ỷ Hạ và Thương Lục.
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng ấm lên, sắc mặt ba người đều nhiễm một tầng hồng nhuận, nhất là Lộ Tây Trán. Tuy nói nàng vẫn luôn rất thong dong, nhưng lúc nãy mặt mũi vẫn hơi trắng, bây giờ nhìn qua có vẻ khí sắc đã khôi phục không ít. Cho nên giọng nói cũng kiên định hơn vài phần, càng nhiều tự tin hơn.
Thương Lục chớp mắt, sau đó như phát hiện châu lục mới, hô lên: "Em nhớ rồi, hình như là mùi nhang muỗi!" Rồi lại lẩm bẩm gì đó, nghiêng đầu nghi ngờ nói: "Nhưng mà bây giờ đang mùa đông, ở đâu ra muỗi a, bà ta đốt nhang mũi làm gì, chuyện này rất khả nghi.... ôi chao~".
Lộ Tây Trán hơi khiêu mi, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Ỷ Hạ. Cảm giác nàng đang nhìn mình, Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng một cái, lúc bốn mắt nhìn nhau chẳng hiểu tại sao tim Kiều Ỷ Hạ đập nhanh một nhịp. Kiều Ỷ Hạ hít sâu một hơi, ho khan, vội vàng dời ánh mắt, nhưng không gian trong xe có hạn, bảo cô phải đem tầm nhìn của mình đặt ở đâu bây giờ, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía Thương Lục: "Nói cậu ngốc thì cậu thật sự không thông minh!".
Thương Lục không hiểu gì gãi gãi đầu, có chút không rõ tại sao mùa đông mà còn làm chuyện kì quái như đốt nhang muỗi. Cậu nghi ngờ không biết có phải mình đến từ hành tinh khác hay không.
"Vừa nãy nói nhiều như vậy, cậu còn không hiểu sao? Tuy rằng Lô Quế Bình cho người khác ấn tượng đầu tiên là một nông phụ điển hình, thế nhưng bà ta cân nhắc vấn đề rất kín đáo. Đốt nhang mũi trong nhà rất có khả năng là ba ta muốn tận lực lừa gạt chúng ta, để chúng ta hiểu lầm bà ta đang che giấu một mùi khác." Chẳng biết tại sao mà trước đây khi phân tích vụ án Kiều Ỷ Hạ vẫn luôn tự tin bình tĩnh, nhưng mà từ khi có Lộ Tây Trán bên cạnh thì cô luôn cảm nhận được loại áp lực vô hình.
Giống như một đứa trẻ khi trả lời bài mong chờ được cô giáo tán dương. Cô cũng mười phần hi vọng đạt được khẳng định của Lộ Tây Trán.
Sau khi Kiều Ỷ Hạ nói xong, Lộ Tây Trán hơi híp mắt, nhàn nhạt nói: "Phân tích rất khá.". Bờ môi của Lộ Tây Trán rất đẹp, rất mỏng, không có tô son, nhưng lại đặc biệt hồng nhuận phơn phớt. "Lúc chúng ta đưa ra đề nghị muốn quan sát nhà của bà ta thì bà ta vẫn nhàn hạ thoải mái ngồi trong phòng khách uống trà. Giống như một biên kịch đang đợi người xem đi theo từng tình tiết mà bà ta đã thiết lập."
"Hơn nữa bà ta nói chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài, trên mặt có loại hận ý giả tạo, hơn nữa còn c*n m** d***. Động tác nhỏ này đã bại lộ nội tâm khẩn trương của bà ta, bà ta rất sợ chúng ta sẽ hoài nghi lời bà ta nói." Kiều Ỷ Hạ nhanh chóng tiếp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!