'Nha đầu, anh thế nào cũng muốn em không đủ, thật muốn một ngụm nuốt em vào bụng!' Người nào đó thõa mãn cười, trầm giọng nói.
Liên Kiều lười nhác cuộn mình trong tay hắn, "vận động" buổi sáng quá kịch liệt cộng thêm dư vị của buổi tối khiến cô hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ còn lại hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập như đánh trống.
'Ngạn Tước, anh thật hư!' Cô nói như rên, không động đậy nổi dù chỉ một ngón tay.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định nói gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Người gõ cửa cực kỳ kiên nhẫn lại dường như có ý trêu chọc.
Ai mà to gan thế nhỉ??? Hoàng Phủ Ngạn Tước tự hỏi, cố nén một tiếng càu nhàu.
'Phúc tỷ, đừng gõ nữa, lát nữa tôi với Liên Kiều sẽ xuống ăn sáng sau!'
'Hoàng Phủ Ngạn Tước, cậu lạc vào xứ thần tiên rồi sao?'
Tiếng của Lãnh Thiên Dục chợt vang lên ngoài cửa, giọng nói cực lớn như hận không thể khiến ọi người trên thế giới đều nghe được vậy.
'Trời ạ ...' Liên Kiều mặt chợt đỏ như ráng chiều, cô vội lấy chăn trùm lên đầu như muốn tìm chỗ trốn.
'Liên Kiều, em cũng nên thức dậy rồi!' Giọng nói của Lãnh Thiên Dục lại lớn hơn chút nữa, lần này hắn đổi mục tiêu sang Liên Kiều khiến cô càng xấu hổ, luống cuống không biết nên làm gì bây giờ.
'Thiên Dục? Sao cậu lại đến đây?' Nghe tiếng của Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội ngồi dậy mặc nhanh quần áo rồi mở nữa, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Thiên Dục đang nhàn nhã tựa người vào khung cửa. Thấy hắn Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình hỏi.
'Sau này mình giải thích cho cậu sau!' Lãnh Thiên Dục vỗ vai hắn mấy cái, sau đó nhìn về phía Liên Kiều đang ngượng ngùng bước tới ... 'Em đi xem cô ấy đi!'
Liên Kiều sửng sốt trước câu nói không đầu không đuôi của hắn, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại: 'Chị?'
Lãnh Thiên Dục trầm ngâm gật đầu.
***
'Chị ...'
Khi Liên Kiều chạy đến phòng ngủ cùng với Lãnh Thiên Dục thì trong phòng đã có rất nhiều người.
Mặc Di Nhiễm Dung, Thượng Quan Tuyền, người nhà Hoàng Phủ còn có một người lớn tuổi mà cô không quen biết, còn một người mà cô không tưởng tượng được là sẽ xuất hiện ở đây ...
'Ông nội, sao ông lại đến đây?'
Thoạt nhìn sắc mặt của Hoa Đô lão nhân tiều tụy đi nhiều, khi ông nhìn thấy Liên Kiều liền đưa tay vẫy cô.
Liên Kiều ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông.
'Ta đến thăm chị con.'
'Chị?'
Ánh mắt Liên Kiều dời về phía sofa rồi trong khoảnh khắc hiện lên nỗi kinh hoàng khi thấy Dodo sớm chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm nơi đó, gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt.
Lòng Liên Kiều chợt đau nhói, cô chầm chậm đi đến bên sofa ...
Như cảm nhận được sự xuất hiện của cô, Dodo chậm rãi mở mắt, trên gương mặt trắng bệch gian nan lộ ra một nụ cười, 'Em cuối cùng cũng đến rồi, chị ...'
'Chị ...' Cảm giác bất an trong lòng Liên Kiều càng lúc càng rõ rệt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt, cô lắp bắp hỏi 'Sao lại như thế chứ? Sao chị lại trở thành như thế?'
'Công lực của chị em hoàn toàn đã mất hết, không bao lâu nữa cô ấy sẽ ...' Mặc Di Nhiễm Dung bước đến bên cạnh Liên Kiều, vành mắt của cô đỏ hồng, nói đến đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
'Chị ấy sẽ thế nào?' Liên Kiều buột miệng hỏi, trong lòng nỗi bất an càng lúc càng đậm đặc.
Mặc Di Nhiễm Dung, hít sâu một hơi rồi lại thở dài, 'Chết!'
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!