Liên Kiều nhìn dáng vẻ này của hắn, nhất thời sợ run, qua một thời gian tiếp xúc, cô đã biết đây là điềm báo hắn đang giận dữ, làm sao đây?
Cô cúi thấp đầu, đôi ngươi màu tím không ngừng đảo tới đảo lui nghĩ cách, tuyệt đối không được ương ngạnh với hắn …
Nghĩ đến đây, Liên Kiều chợt nảy ra một ý, liền nhích qua ngồi lên đùi hắn, tay đưa qua bám lấy gáy hắn, vẻ mặt vô tội …
"Anh không biết chứ học kỳ này môn học rất nhiều, mệt lắm đó, em nếu như không tranh thủ kỳ nghỉ này mà tiếp xúc với thiên nhiên, học kỳ sau nhất địn tâm trạng sẽ không được tốt, anh nói có phải không?"
Cô một lòng muốn tìm cách khiến hắn thay đổi ý kiến nên không chút để ý rằng, tư thế bây giờ của hai người có bao nhiêu ám muội, cô vốn đơn thuần, làm sao nghĩ ra được thư thế này khiến cho đàn ông có bao nhiêu kích thích.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cơ thể mềm mại trong lòng, mà cảm giác mềm mại này lại lần nữa khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác quen thuộc khác.
Hắn trước giờ không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ gì đó, nhất là sau khi nhìn thấy cảnh xuân đẹp đẽ vừa rồi của cô, lần nữa không cách nào chỉ đơn thuần xem cô như một cô nhóc như trước nữa.
Hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: "Được rồi nha đầu, đừng làm loạn nữa, đi nghỉ ngơi đi!"
Nếu như hắn còn không đẩy cô ra thì hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra hành vi cầm thú gì với cô.
Liên Kiều nghe hắn nói vậy, tưởng rằng mình đã thành công dỗ ngọt hắn, cho nên cẩn thận hỏi: "Nói vậy là anh đồng ý rồi?"
"Không được, anh đã nói là không được đi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước đột ngột cao giọng, đầu mày rõ ràng tỏ ra không vui lẫn bực dọc.
Thực ra hắn đang bực dọc với chính hắn, nghĩ đến cô cùng cái đám nam sinh viên đó ngủ cùng một căn lều, ngay cả ý muốn giết người cũng có, cái tâm tình này làm hắn càng thêm bực dọc và mất kiên nhẫn.
Liên Kiều sững sờ, vừa bất ngờ vừa như bị cơn giận vô lý của hắn dọa sợ, qua rất lâu mới phản ứng lại: "Hừ!", cô không nói hai lời từ chân hắn nhảy xuống, sau đó đi đến giường, kéo chăn che phủ hết đầu.
Sự bướng bỉnh và không nghe lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận, hắn đứng dậy, bước nhanh đến đến bên giường, kéo chăn ra …
"Em bực dọc gì với anh chứ?"
Hắn ỷ cao từ trên cao nhìn xuống Liên Kiều đang khoanh tròn người lại, lớn tiếng hỏi.
Đáng chết thật, cô thích ở cùng với mấy tên nam sinh đó vậy sao?
Cái cảm giác bất mãn mạnh mẽ tràn vào suy nghĩ khiến hắn sắp nổ tung, hắn lại không biết, cái cảm giác này chính là … ghen!
Hắn trước giờ tính tình trầm ổn, cũng chưa từng mất khống chế như vậy, nhưng hôm nay lại vì một cô nhóc không nghe lời mà phát điên.
"Đùng …" một tiếng, Liên Kiều mạnh dạn đứng dậy, cô đứng trên giường, tay chống eo, đôi mắt màu tím tròn xoe …
"Cung Quý Dương, anh thật đáng ghét, em phải ngủ rồi, đến mười hai giờ em nhất định phải ngủ!"
Tuy cô có thói quen đến mười hai giờ tự dưng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng lại không muốn xấu hổ như vậy trước mặt hắn.
"Hứa với anh là không đi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa rắn giọng ra lệnh.
"Này, anh dựa vào đâu mà muốn quản em? Hôm đó anh cùng với phụ nữ khác ở bên nhau em cũng đâu có quản?" Liên Kiều hết nhịn nổi cô cũng hét lên với hắn, không chút nhường nhịn.
Vừa nghĩ đến chuyện hắn thân mật với người phụ nữ khác lòng cô liền không thoải mái, không đúng, là rất rất không thoải mái, cô thật sự muốn tìm cách nào đó hung hăng chỉnh cô ta một trận, xem hắn còn thích cô ta không?
Còn nữa … hắn ỷ mình cao lớn thì thích từ trên cao gào lên với cô sao, vậy giờ cô đứng trên giường, xem hắn còn làm gì được.
"Nha đầu, em càng lúc càng không nghe lời rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi híp mắt, toàn thân tản phát ra một luồng khí như dã thú bắt được con mồi.
Không khó cảm thấy một luồng nguy hiểm đang dần bao phủ lấy mình, Liên Kiều nuốt khan một ngụm nước bọt, cố trấn tĩnh lại nói: "Anh lại chẳng phải là gì của em, em không cần anh quản em!"
Vốn là vậy mà, ngay cả ông nội còn không quản chuyện của cô, hắn dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt cấm cô làm cái này, làm cái kia chứ, còn nữa, cô sao cứ phải nhất định nghe lời hắn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!