Khi Liên Kiều từ trong phòng vệ sinh bước ra, vẻ tinh nghịch trên mặt sớm đã thay bằng vẻ lịch thiệp, khi một nhân viên phục vụ lướt qua cô, Liên Kiều nhẹ nhấc tay cầm lấy một ly rượu đỏ.
Nhìn qua lớp thủy tinh, màu đỏ của rượu nhìn càng mê người, chất rượu sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt vừa ngửi cũng biết là rượu quý, nhưng bên một phía này của chiếc ly thủy tinh, nụ cười của Liên Kiều càng trở nên tà my.
Cô đi thẳng về phía Lăng Thiếu Đường.
Trong những trường dạ tiệc như tối nay, oanh oanh yến yến tề tựu, thân sĩ cùng thục nữ không ngừng khoe khoang vẻ lịch thiệp như một loại chuẩn mực để đánh giá, nhưng mà …
Theo tiếng vỡ thanh thúy của thủy tinh, đám người vốn hết sức lịch thiệp kia chợt trở nên hỗn loạn, sau đó là một tiếng kêu thất thanh của một cô gái.
Lăng Thiếu Đường ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, đôi ngươi vốn sắc bén như chim ưng chợt trừng lớn, hắn nhìn về phía áo vest của mình, sau đó nhìn chằm chằm về phía tác giả của tai họa kia.
"Thiếu Đường, sao vậy?" Đang cùng một vị quan viên chính phủ thảo luận sự vụ gì đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền tách đám đông đang hỗn loạn ra, tiến đến.
Cách sau lưng hắn không xa là Kỳ Hinh.
"Trời ơi, Thiếu Đường, áo của anh … có chuyện gì thế?" Kỳ Hinh hốt hoảng kêu lên một tiếng.
"Ngạn Tước, cậu đến thật đúng lúc, quản lý cho tốt người phụ nữ của cậu vào!" Lăng Thiếu Đường tức đến sắp phát điên.
Áo vest của hắn bị rượu vang nhuộm ướt một mảng lớn.
Mà thủ phạm đang đứng trước mặt hắn, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, không ai khác hơn là … Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy liền hiểu ngay rốt cuộc là chuyện gì, hắn cố kìm một tiếng cười, nhìn Liên Kiều nói: "Nha đầu, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Liên Kiều nghe vậy, ngẩng đầu lên, vẻ đáng thương nói: "Ngạn Tước, người ta không phải cố ý đâu, em chỉ là đứng ở một bên thôi mà, ai mà biết hắn đột nhiên xoay lại …"
Lăng Thiếu Đường nghe cô nói vậy, cơn tức càng dâng lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía mình, cũng lạnh lùng quét mắt một vòng, đám người xem náo nhiệt thấy vậy thức thời tản ra …
"Ngạn Tước …"
Thấy không có ai quan sát nữa, Lăng Thiếu Đường mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói gằn từng tiếng: "Chắc là cậu không tin lời người phụ nữ của cậu nói chứ?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước chống tay lên trán, thấp giọng cười: "Đương nhiên là tin rồi, cô ấy nói mình không cố ý mà!"
"Đáng chết! Cô ấy rõ ràng là cố ý mà! Nhất định là muốn trả thù mình!"
Lăng Thiếu Đường chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của cô, "Bởi vì trong lòng em không phục cho nên mới làm vậy, phải không?"
"Em đâu có!"
Liên Kiều vẻ mặt vô tội, đôi mắt lóng lánh nước, "Anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đi thuyền quân tử mà!"
(Tina: Căn bệnh của chị Kiều lại tái phát rồi …)
"Cái gì?" Lăng Thiếu Đường nhất thời không hiểu ý cô là sao, chỉ tay về cô, lại chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
"Cô ấy nói cái gì?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, "tốt bụng" giải thích với hắn: "Vừa nãy cô ấy nói, anh là … "lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử"!"
"Cái gì? Cậu …" Lăng Thiếu Đường sắp điên rồi.
"Kỳ Hinh … em nhìn hắn kìa …"
Liên Kiều vội chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, vẻ mặt ủy khuất, "Em đã nói là em không có cố ý rồi, hắn sao lại nhỏ mọn như thế chứ!"
Kỳ Hinh nhịn không nổi bật cười, "Đúng nha, nếu nói như em, hắn quả thực là một người đàn ông nhỏ mọn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!