Chương 42: Quyển 7 - Chương 11-13

Biết nhiều bạn đang ngóng phần tiếp theo nhưng Tina thật không có cách nào edit đủ 5 chương bởi vì ... dịch đoạn này quá cực khổ!!! Tina ^_^ (dịch xong toát mồ hôi) … Cho nên hôm nay chỉ có thể up 3 chương.

Warning 18+

***

Nhưng mà … cô thật sự rất không thoải mái!

"Nhưng mà, nhưng mà …" Cô ấp a ấp úng, muốn nói lại không dám nói.

"Nhưng mà cái gì?" Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước rõ ràng là rất gấp gáp.

Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, không chút đề phòng nói: "Nhưng mà … nó thật cứng nha, lại hình như … rất lớn, người ta không thoải mái mà …"

Nói xong cô nhắm chặt mắt như một đứa bé sợ nói sai mà bị đánh.

Nào ngờ bên tai cô chỉ có tiếng cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó hắn ra lệnh: "Nha đầu, em mở mắt ra đi!"

Liên Kiều ngoan ngoãn mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt như cười như không của hắn, trong đó lại ẩn chưa một tia thâm u mà cô không thể nhìn thấu …

"Có muốn xem thử … súng của anh hình dạng như thế nào không? Ân?" Hắn cười tà tứ, ánh mắt, nụ cười cả giọng nói đều mang một vẻ mê hoặc.

Liên Kiều giống như bị trúng tà, liên tục gật đầu.

Lần trước thật ra cô cũng rất muốn xem thử, nhưng … hình như sau đó ngủ gật mất …

Tối nay nhất định phải xem cho rõ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gật đầu, đáy mắt càng lúc càng âm trầm, hắn không nói gì chỉ bước đến bên giường, ngồi xuống, vẫy ta về phía cô …

"Tự mình đến tìm đi!" Hắn cười xấu xa, nhướng mày một cách đầy mưu mô như một con sói nhìn thấy chú cừu tự dâng đến cửa.

Liên Kiều ngây thơ vươn người qua, ngồi cạnh hắn, cắn cắn môi sau đó đưa tay vào trong áo choàng của hắn, dò xét …

Ở chỗ nào chứ? Hình như là phía dưới …

Nhưng mà …

Bàn tay nhỏ nhắn chợt dừng lại, tuy là cô học Trung Y, không có nhiều cơ hội nhìn thấy thân thể đàn ông nhưng sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ cô vẫn biết.

"Thế nào? Không dám hả?"

Hoàng Phủ Ngạn Tước bị động tác ngây ngô của cô khiến cho ý loạn tình mê, thấy cô ngừng tay lại, hắn không cam lòng, tà mị cười, khiêu khích.

"Em …" Liên Kiều cũng không biết nên nói gì, muốn rụt tay lại nhưng lại có chút không cam lòng.

Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước vùng dậy áp cô dưới thân, nhẹ chụp lấy tay cô, cười xấu xa nói: "Để anh nói cho em biết nó ở đây …"

Nói xong liền kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô thẳng xuống dưới, trực tiếp phủ lên vật kiêu ngạo của đàn ông sớm đã kiêu hãnh đứng lên.

Liên Kiều trợn mắt, tuy là cách một lớp áo nhưng cô không khó cảm nhận được sự cứng rắn truyền đến từ lòng bàn tay, có thật là hắn giấu ở chỗ này sao? Hơn nữa … cây súng này hình như … hơi lớn …

Chỉ là … cò súng ở đâu?

Cuối cùng sự tò mò cũng chiến thắng, không tự chủ được, cô tiếp tục tìm …

Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó phát hiện ra suy nghĩ của cô, khi bàn tay nhỏ nhắn của cô lần dưới lớp áo choàng tắm của hắn, hắn suýt nghẹn thở …

Nha đầu to gan này, lại dám châm ngòi thổi lửa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!