Haizzz, quyển 7 rồi, vậy là đã đi được 2/3 đoạn đường, tình yêu của Tước ca cũng đã đến lúc đơm hoa kết trái rùi.
***
Tình yêu … là giữa muôn vạn người, ở một lúc nào đó, một nơi nào đó mà không ai ngờ được, không sớm hơn một bước cũng không trễ hơn một bước, chỉ là vừa đúng lúc. Hai người, có thể rất tự nhiên mà ở bên nhau chính là một loại hạnh phúc đáng trân trọng Tình yêu nếu là cố ý kiếm tìm đều là không chân thực, đến cuối cùng đều chỉ giống như ảo mộng mà thôi …
***
Nửa đêm – "Hoàng Phủ"
Trong phòng ngủ xa hoa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, trên giường là Liên Kiều vừa được chuyển trở về từ bệnh viện trước đó không lâu, đôi mắt xinh đẹp màu tím của cô vẫn bị đôi mi dày che lại, trên gương mặt xanh xao không có một chút sinh khí.
Nhìn cô hệt như một cô công chúa đang ngủ, đẹp đến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn mà đau lòng.
"Mặc Di tiểu thư, làm phiền cô!" Hắn đứng dậy, nhìn thật kỹ Liên Kiều lần nữa mới xoay lưng đi.
Mặc Di Nhiễm Dung gật nhẹ đầu, "Con bé là em gái tôi, đây là chuyện tôi nên làm!"
"Anh hai, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây giao cho Nhiễm Dung thôi!" Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại như chia cắt hai thế giới, một bên là thế giới của Giáng Đầu Thuật thần bí còn bên kia là cuộc sống đời thực.
Trong phòng khách ngồi đầy người, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Ngạn Thương bước xuống, ai nấy đều đứng dậy.
"Ngạn Tước à, Liên Kiều nó sao rồi?" Triển Sơ Dung vẻ mặt đầy lo lắng tiến đến hỏi.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, có Mặc Di tiểu thư ở đây chắc không có vấn đề gì đâu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước an ủi bà.
"Anh hai, vị Mặc Di tiểu thư đó có thật là lợi hại đến thế không? Nhìn cô ấy thật là yếu đuối, thật là khó tưởng tượng được đó lại là một Giáng Đầu Sư!" Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhìn về phía cửa phòng ngủ đang đóng lại, nhẹ giọng hỏi.
"Ngạn Đình, bản lĩnh Giáng Đầu Sư của Nhiễm Dung không phải là thứ mà em có thể tưởng tượng ra được, điều này không có gì phải nghi ngờ!" Hoàng Phủ Ngạn Thương kiên định nói.
Triển Sơ Dung đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Thương, trên mặt đầy vẻ an ủi: "Ngạn Thương, cuối cùng con cũng trở về "Hoàng Phủ" rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương mỉm cười, hắn nhìn Triển Sơ Dung, nhẹ giọng gọi: "Dì Triển!"
"Ngoan!" Trên mặt Triển Sơ Dung đầy vẻ kích động, "Ngạn Thương, con biết không, cha con rất nhớ con đấy!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự Phong, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, hắn gọi: "Cha!"
Hoàng Phủ Ngự Phong tuy gương mặt lạnh lùng như trong đáy mắt xẹt qua một tia kích động, tuy vậy ông vẫn cứng giọng nói: "Thế nào, vẫn còn nhớ người cha này sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói gì thêm, xoay mặt sang hướng khác.
"Ai ya, Ngự Phong, anh đó, thật là … lúc bình thường thì vẫn luôn miệng nói nhớ Ngạn Thương, bây giờ con về rồi thì cứ lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ anh muốn con bỏ đi nữa có phải không?"
Triển Sơ Dung vừa trách chồng vừa kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, "Ngạn Thương, lần này nói sau dì cũng sẽ không để con đi đâu, dọn về nhà ở có được không?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút khó xử, hắn nhìn đôi mắt chờ mong của Triển Sơ Dung sau đó nói: "Dì à, con tạm thời vẫn chưa có ý định dời về đây …"
"Hừm!" Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy liền đập bàn đứng dậy, "Ta thấy là con chủ định muốn chống đối ta thôi!"
"Cha …" Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng đoán được hai cha con mỗi lần gặp nhau đều sẽ cãi nhau thế này.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến đến, hắn vỗ vai Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng ánh mắt nhìn về phía cha mình: "Cha, Ngạn Thương đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng đừng có ép em ấy, cứ để em ấy quyết định đi!"
"Đúng đó cha, đừng làm khó Ngạn Thương nữa!" Người em thứ ba Ngạn Ngự cũng lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!