Chương 4: (Vô Đề)

"Yeah, thành công lần nữa!"

Liên Kiều cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, cười đến không khép miệng được, cô nhảy tung tăng quanh Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa nhảy vừa níu cánh tay hắn: "Ha ha, là anh nói nha, nuốt lời thì chính là chó con, lát nữa anh đi với em chọc tứ cô "Đu đủ" đó một phen!"

"Em …!" Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt.

Trời ơi, mau mang hắn theo với!

Hắn lại bị lừa rồi!

Hoàng Phủ Ngạn Tước truớc giờ ghét nhất là ở cùng một nơi cùng một lúc bị lừa đến hai lần, không ngờ hôm nay mình chính là như vậy, lại có thể bị nha đầu kia dùng cùng một chiêu lừa đến hai lần.

Hắn nắm chặt bàn tay, nhìn gương mặt tươi cười của cô, hận đến nỗi không biết làm sao.

"Đi thôi, cái cô "Đu đủ" đó thấy em có được người yêu ưu tú như vậy nhất định sẽ tức đến ói máu thôi, ha ha …" Liên Kiều dùng sức kéo cánh tay hắn, bước nhanh về phía cửa.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngay cả ý muốn đâm đầu vào tường cũng có, hắn rốt cuộc là bị sao thế nào, đường đường là một tổng tài, lại bị một cô nhóc trêu đùa như thế.

Nhưng dù thế nào, nhìn dáng vẻ quyết tâm của nha đầu này, lại thêm một câu của hắn "nếu nuốt lời sẽ là chó con", mà hắn thì chẳng muốn làm tiểu cẩu tí nào.

Khi Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước hai người cùng xuất hiện trong sân trường, ngay lập tức trở thành tiêu điểm của tiêu điểm, tin tức ngay lập tức truyền ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bất kể là nam sinh viên hay nữ sinh viên đều chú mắt nhìn hai người bọn họ, lại còn cố tình suy đoán quan hệ giữa hai người.

Liên Kiều dáng vẻ oanh oanh liệt liệt, không một chút để ý bản thân vừa trong một cái chớp mắt đã trở thành một luồng ánh sáng xinh đẹp chiếu khắp đại học Hồng Kông, mục tiêu của cô rất rõ ràng … chỉ là Thù Đế, cô "Đu đủ".

Ai bảo cô ta vừa nãy chọc cho Phi Nhi tức đến khóc chứ!

Ha ha ha … Liên Kiều ta đến báo thù đây!

Nghĩ đến đây, cô liền len lén cười xảo quyệt.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lưng lạnh run, thế nào lại có một cảm giác giống như sắp ra pháp trường như thế? Nghĩ đến hắn tung hoành thương trường bao nhiêu năm, gặp không biết bao nhiêu sóng to gió lớn cùng nguy cơ trùng trùng hắn cũng chỉ tươi cười vượt qua, lúc giải quyết hết nguy cơ hắn vẫn rất biết kềm chế, vậy mà hôm nay …

Hắn quay đầu nhìn lại Liên Kiều bên cạnh đang cười thật đáng sợ, hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc đầu hắn thế nào mà lại cảm thấy cô nhóc này vô hại chứ? Mà hắn bây giờ cực kỳ hối hận tại sao lại bước vào cái phòng tập đàn đó …

Nếu như hắn không phải là thích quản chuyện nhảm nhí thì hiện giờ khả năng đã sớm thoải mái ngồi trên máy bay về nước rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật có chút cảm giác mình giống như lên nhầm thuyền giặc vậy, hơn nữa cái thuyền này là hắn chủ động lựa chọn nhảy lên. Trời ạ.

Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, cách đó không xa có mấy cô gái đang đi đến, khi vừa nhìn thấy Liên Kiều, mắt liền sáng lên …

"Cô … ở đây có phần cô lên tiếng sao?" Thù Đế vẻ mặt tức giận nhìn Phi Nhi.

Phi Nhi vừa muốn phản bác thì lúc này giọng nói trầm ấm của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng cất lên: "Tôi nghĩ mình nên nói rõ với mọi người một việc!"

Sân trường đang ồn ào rất nhanh liền trở lại yên lặng, mọi người đều hướng mắt về Hoàng Phủ Ngạn Tước, đều đang nín thở chờ nghe hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì.

Mà Liên Kiều đứng cạnh bên tim không ngừng đập thình thịch, cái tên này không biết là có đem chuyện mình uy hiếp hắn mà nói ra hay không, hoặc là, hắn … trở mặt không thừa nhận quan hệ giữa hai người?

Đang lúc cô đang suy nghĩ lung tung, chợt thấy một bàn tay ấm áp rộng rãi bám lấy eo cô, luồng nhiệt lượng nóng hổi xuyên qua y phục mỏng manh trên người cô như đang ủi lên da cô, làm cô run rẩy.

"Thực ra, Liên Kiều nói không sai, hai chúng tôi là quan hệ yêu đương, ờ, nói cụ thể hơn một chút nha, cô ấy

- nếu dùng cách nghiêm túc mà nói, thì nên nói là … vị hôn thê của tôi!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng buông mấy câu đơn giản, nụ cười ưu nhã tràn khắp gương mặt tuấn mỹ, chỉ là điềm đạm cất lời nhưng lại càng làm tăng thêm sức quyến rũ không nói thành lời.

Mọi người càng một phen kinh ngạc, mà Liên Kiều cũng giương đôi mắt khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, chiếc miệng nhỏ cũng vì kinh ngạc mà há hốc … hắn đang nói cái gì vậy?

Nhưng mà khi cô nhìn thấy gương mặt đen sì của Thù Đế, lòng Liên Kiều ngược lại vô cùng vui vẻ, cái tên Cung Quý Dương này thật quá "cool" nha, vì giúp cô trút giận mà đi thừa nhận điểm này, mà còn vẽ vời thêm thắt, ha ha, thật quá soái rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!