"Này …"
Lãnh Tang Thanh dùng sức đẩy Nhiếp Ngấn một cái, cười: "Nhiếp Ngấn, anh cũng quá nhỏ mọn đi, chẳng qua chỉ là mất đi một sát thủ thôi mà, đừng có làm ra cái vẻ mặt muốn đuổi cùng giết tận như thế được không? Mặc Di tiểu thư cũng đã thành tâm nhận lỗi rồi còn gì, anh cũng đừng làm quá mà!"
Nhiếp Ngấn nghe cô nói vậy, không đồng tình, hắn cười cười, bàn tay to lần nữa đưa lên, dùng sức vò vò mái tóc của Lãnh Tang Thanh …
"Ý của em là … anh không nên truy cứu chuyện này sao?"
"Đương nhiên rồi, anh không biết "kẻ không biết không có tội sao", chuyện này nếu anh mà còn truy cứu nữa thì quá mất khí phách đàn ông rồi!"
Lãnh Tang Thanh giọng châm chọc nói, lại tức tối nói thêm một câu: "Với lại anh đủ rồi đó nhé, đã nói một ngàn lần rồi, đừng có đụng tay vào đầu em!"
Nhiếp Ngấn thu tay lại, khoanh trước ngực, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú …
"Vậy được, anh nghe em không truy cứu với cô ấy nữa, chỉ là … món nợ này … em trả!"
Lãnh Tang Thanh nghe vậy, sững người, "Nhiếp Ngấn, anh quả thật đủ hẹp hòi rồi!"
"Mặc kệ em nói gì thì nói, dù sao em nợ anh cũng nhiều rồi, nợ thêm một khoản nữa thì có là gì!"
Ý cười trong mắt Nhiếp Ngấn càng sâu, càng mê người, quả thật muốn có bao nhiêu mị lực thì có bấy nhiêu mị lực.
Lãnh Tang Thanh hung hăng trừng hắt một cái.
Mặc Di Nhiễm Dung ở bên cạnh ánh mắt lại rất ảm đạm, cô không nói gì chỉ âm thầm bước tách ra khỏi hai người một chút.
Lúc này Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: "Dù sao thì mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi, Thanh Nhi, em cũng nên theo anh về rồi!"
Trên mặt Thượng Quan Tuyền có chút không tự nhiên nhìn về phía Lãnh Thiên Dục lại nhìn về phía Nhiếp Ngấn.
Mà mắt Nhiếp Ngấn tiếp xúc với ánh mắt của Thượng Quan Tuyền trong lòng chợt nhói đau.
Lãnh Tang Thanh đang định lùi về phía sau thì đã bị Nhiếp Ngấn kéo một cái, quay trở về chỗ cũ.
"Nhiếp Ngấn, Thanh Nhi là em gái tôi, anh làm vậy hình như không hợp tình lý lắm!" Lãnh Thiên Dục thấy Nhiếp Ngấn cứ nắm chặt cổ tay của Lãnh Tang Thanh, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng.
Nhiếp Ngấn nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục, ánh mắt vừa kiên định vừa thâm trầm …
"Thật là ngại quá Lãnh tiên sinh, tôi đã nói rồi, cô ấy không thể đi với anh!"
Môi Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một đường cong nhàn nhạt, hắn nói từng chữ một: "Thế nào? Anh cho rằng tôi không thể dẫn nó đi sao?"
"Anh có giỏi thì thử xem!" Nhiếp Ngấn cũng không chút sợ sệt đáp lời hắn.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bàn tay đột ngột nắm lại thành quyền, vừa định mở miệng thì Lãnh Tang Thanh đã ngắt lời: "Anh hai, em … em bây giờ thật sự không thể đi với anh, còn về nguyên nhân tại sao, sau này em sẽ giải thích với anh!"
Cô biết hai người đàn ông này trước giờ có vướng mắc cho nên rất sợ ngay lúc này đánh nhau ở đây, liền lên tiếng khuyên giải.
"Không được, em không thể đi theo người này!" Lãnh Thiên Dục giọng càng lạnh lùng nhưng không giấu được lửa giận.
"Ai ya, anh hai, anh đừng làm khó em nữa mà. Anh yên tâm đi, em sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, được không? Đợi qua một khoảng thời gian em nhất định sẽ trở về giải thích rõ ràng với anh!" Lãnh Tang Thanh đau khổ cất tiếng cầu xin.
"Em …" Lãnh Thiên Dục tiến đến.
"Dục …" Thượng Quan Tuyền vội vàng níu cánh tay hắn lại.
"Tuyền, đừng cản anh, hôm nay Thanh Nhi nhất định phải theo anh về!"
Lãnh Thiên Dục trong lòng không nỡ đẩy cô ra, hắn chỉ đành quay đầu nhìn cô nói, cho dù là trong lúc lửa giận bừng bừng cũng có thể nhìn ra sự sủng ái và trìu mến hắn dành cho Thượng Quan Tuyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!