Chương 35: Quyển 6 - Chương 06-10

Gần tết rồi, Tina hơi bận nên 2 ngày mới edit được một phần, nhưng sẽ cố gắng up xuyên suốt mấy ngày tết.

***

Thấy hắn không nói gì, Liên Kiều càng thấy lạ, chợt nghĩ ra cái gì, cô lo lắng hỏi: "Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em thật bị bệnh rồi sao? Anh nhất định phải nói thật cho em biết!"

Sự ngây thơ như trẻ con của cô càng chạm mạnh vào nội tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tim cũng theo đó mà rung động, một cô gái đơn thuần như trang giấy trắng thế này khiến hắn chợt cảm thấy ham muốn nguyên thủy lúc nãy của hắn là rất … vô sỉ.

Cô ngây thơ như thế, đẹp đẽ như thế hắn làm sao có thể có ý nghĩ thấp hèn như thế chứ …

Tay hắn nhẹ bấu lấy vai cô, đôi mắt đen nhìn cô không chớp, sau đó nụ cười trên mặt dần dần lan tỏa khắp đầu mày cuối mắt …

"Nha đầu ngốc, em không phải bị bệnh, chỉ là trong lòng em có thêm một người thôi!"

Hắn quyến luyến nhìn cô, đứng giữa biển hoa râm bụt trắng, trông cô chẳng khác nào một vị thiên sứ đi lạc xuống nhân gian … Ánh mắt mờ mịt của cô càng khiến hắn khổ sở, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm giác muốn được chở che.

Cô thật nhỏ, làm sao không cần mình bảo vệ cho được?

Chỉ là … trong lòng cô mình là thế nào đây, cô có coi mình như thần bảo vệ không hay chỉ là …

Liên Kiều nghe hắn nói càng không hiểu, cô nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn cũng nhìn cô, nói từng chữ một: "Là anh!"

"Ạ?" Liên Kiều bị lời nói của hắn dọa đến giật mình, hắn đang nói gì vậy?

"Em không hiểu …" Giọng nói yếu ớt, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn còn nguyên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, bao dung xoa xoa đầu cô: "Nha đầu ngốc của anh …"

Tiếng cười từ trong lồng ngực mạnh mẽ vang ra, lan tỏa khắp không gian.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi hắn, cô cũng ngây ngô cười theo, bàn tay nhỏ bất tri bất giác đưa lên vuốt ve từng đường nét trên mặt hắn, không khỏi tán thưởng …

"Thật đẹp …"

Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, chỉ cúi đầu xuống, không thể kìm chế mà đặt một nụ hôn lên môi cô, đem tay của cô vòng lên cổ mình …

Hoa râm bụt trắng, hương theo gió tỏa bay, chứng kiến một cảnh hết sức lãng mạn …

***

"Cái gì?"

Tren bàn ăn, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngào ngạt, xen trong đó lại là một tràng tiếng kêu kinh ngạc của một đôi nam nữ, trong đó tiếng của cô gái là nổi bật nhất.

"Ông nội, ông vừa nói gì?" Cô gái phát ra tiếng kêu kinh ngạc không ai khác hơn là Liên Kiều.

Trên tay cô vẫn còn cầm chiếc nĩa ghim một miếng bánh nổi tiếng của Mã Lai thật lớn nhưng trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi cạnh bên cũng chẳng tốt hơn là mấy, hắn rõ ràng cũng bị tin tức này làm giật mình.

Hoa Đô lão nhân nhẹ thở dài một tiếng, "Kuching, khả năng chiêm bốc của chị con Mặc Di Nhiễm Dung trước giờ không sai, nó vừa gọi điện thoại cho ta nói rằng con nhất định phải đi đăng ký kết hôn ngay khi rời khỏi Mã Lai, bằng không sợ rằng con sẽ gặp phải bất trắc!"

Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, "Không phải chứ, ý của chị là muốn con vừa về đến Mỹ thì lập tức kết hôn?"

"Đúng vậy, vừa nãy bố mẹ chồng tương lai của con cũng nghe thấy, con phải lập tức kết hôn thì mới tránh được tai họa lần này!" Hoa Đô lão nhân vẻ mặt nghiêm trọng nói.

"Ạ …?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!