Liên Kiều và Kiều Trị cùng nhìn về hướng nhân viên tiếp tân vừa chỉ, trong chớp mắt mắt đều trợn to …
Sau lưng không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen, người nào người nấy cao to uy mãnh.
Bọn họ là ai chứ?
"Là Liên Kiều tiểu thư phải không? Mời …"
Một trong số những người áo đen bước lên, ngữ điệu bình ổn mà cung kinh hỏi, hắn đưa tay ra dấu mời.
Liên Kiều sắp bị mấy người áo đen "không mời mà đến" hù ngất rồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, vì thế khi người áo đen đó vừa dứt lời, cô đột nhiên thét lên một tiếng …
"Học trưởng Kiều Trị, chúng ta chạy mau!" Vừa thét vừa nắm tay Kiều Trị nhắm hướng cửa mà chạy.
Đám người áo đen nhất thời sững người, bọn họ căn bản không ngờ sẽ gặp tình huống này, sau đó không nói gì thêm, gấp gáp đuổi theo.
"Liên Kiều, những người này em quen sao? Bọn họ là ai?"
Kiều Trị trước giờ thường xuyên luyện tập thể thao bởi vậy chạy nhanh hơn Liên Kiều rất nhiều, cuối cùng biến thành hắn kéo Liên Kiều chạy.
"Quỷ mới biết bọn họ, anh xem dáng vẻ của bọn họ cũng biết là xã hội đen rồi, bọn họ nhất định là muốn cướp rồi, tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được!"
Cô lớn tiếng trả lời, hai người nắm tay nhau chạy cộng với đám người áo đen đuổi theo sau khiến cho cả phi trường đều náo loạn.
Còn có cả dây ngăn cách của cảnh sát!
Đây là cảnh tượng lúc Liên Kiều vừa chạy ra cổng chính của phi trường, đang lúc cô định xoay người chạy về một hướng khác, lại đụng phải đám người áo đen đã đuối tới sau lưng.
"Ai yo …" Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị dội trở lại, ngã nhào xuống đất.
"Liên Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?"
Mấy người áo đen thấy vật giật nảy mình, một trong số đó vội vàng đưa tay muốn đỡ cô dậy, khổ thân họ, bọn họ nhận được mệnh lệnh, tuyệt đối không thể làm cô gái này bị thương!
Chỉ là không ngờ nha đầu này lại yếu ớt như vậy, tự đụng vào mình lại bị lực quán tính là ngã …
Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, nhắm thẳng bàn tay đang chìa ra hung hăng cắn xuống, sau đó đứng bật dậy, đá thẳng về phía trước một cước …
"Ô …" Người áo đen đau đớn kêu lên, trời ạ, nha đầu này ra tay cũng quá nặng đi.
"Liên Kiều …" Kiều Trị mắt nhanh tay lẹ, vội vàng kéo Liên Kiều qua, nhắm một cửa khác chạy đi.
"Đuổi theo! Mau đuổi theo!" Đám người áo đen đồng loạt hô.
Nơi cửa ra vào cũng hỗn loạn vô cùng, đang lúc Liên Kiều cho rằng có một tia hy vọng là lại tuyệt vọng phát hiện ra … chỗ này cũng có dây ngăn cách của cảnh sát.
"Trời ạ, cái đám người đáng ghét này, chẳng lẽ cho rằng chúng ta là tội phạm giết người hay tội phạm chiến tranh gì sao?" Vẻ mặt Kiều Trị đầy phẫn nộ.
Lúc mới xảy ra chuyện, hắn còn cho rằng đây là hiểu lầm, nhưng vừa nãy nhìn thấy đám cảnh sát nơi cửa ra vào nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy con mồi, hắn liền biết rằng chuyện này hoàn toàn không đơn giản.
Nhưng … rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Liên Kiều đã chạy đến hụt hơi, cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người áo đen vẫn đuổi sát phía sau, lại nhìn về phía trước, thấy càng nhiều cảnh sát hơn đang bao vây bọn họ lại.
"Em bây giờ mới biết có một câu nói hoàn toàn sai bét!" Cô vừa thở vừa nhìn đám người này, thấp giọng nói.
"Câu gì?" Kiều Trị nghe cô rủa thầm, hỏi lại.
"Em nhớ lúc đi học có học qua một câu "Trời không tuyệt đường con người" nhưng hôm nay hình như không có chuyện đó xảy ra rồi!" Liên Kiều nhìn về phía một vị cảnh sát đang mặc thường phục cách mình không xa, vô lực nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!