"Í, anh biết thân phận của tôi?" Liên Kiều nghe hắn nói, cô nhạy cảm nhướng mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
Lạ thật, hắn thế nào lại biết được thân phận của mình?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhận ra hắn vừa lỡ miệng, nhưng cũng chỉ cười cười, không chút hoang mang nói tiếp: "Tôi nghĩ em nghịch ngợm như vậy, cả trường đại học Hồng Kông chắc không có người nào không biết em!"
Một câu này ngược lại làm cho Liên Kiều tức tối trừng hắn: "Hừm, sao lại nói tôi thành cái loại không chuyện ác nào không làm vậy?"
Nhìn đôi mắt màu tím đang chiếu xạ những tia giận dữ, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ưu nhã hơn.
"Này, chuyện đàn dương cầm …"
Liên Kiều suýt nữa là chìm trong nụ cười của hắn, cái tên đàn ông này đúng là kẻ sát gái mà, nhìn thấy hàm răng sáng bóng của hắn, trong lòng cô đột nhiên lại nảy ra một chủ ý.
Hoàng Phủ Ngạn Tước biết cô chắc chắn có lời muốn nói cho nên chỉ nhướng mày, im lặng đợi cô nói tiếp.
Liên Kiều liếm liếm đôi môi anh đào, đôi mắt màu tím chợt đảo một vòng, trong mỗi cử động đều có chút lanh lợi quỷ quái, cô cố ý níu cánh tay hắn nói rất tội nghiệp: "Này, thực ra hôm nay tôi phải chịu phạt hoàn toàn là do anh hết, nếu như anh không đề nghị với hiệu trưởng thì nói không chừng tôi đã chạy xong mấy vòng sân trường rồi, cho nên, hôm nay anh chịu trách nhiệm dạy tôi cho đến khi đàn xong bản nhạc này, nếu không anh chính là bắt nạt người ta rồi!"
"Tôi bắt nạt cô?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn bộ mặt "ủy khuất" của Liên Kiều, cô thật là biết vừa ăn cướp vừa la làng, là ai làm cho cả hội trường náo loạn cả lên, lại còn làm cho các sinh viên nữa khóa bị dọa đến khóc thét? Còn nữa, chạy một trăm vòng sân vận động trường, xem bộ dạng cô yếu ớt như vậy, chạy hai ngày còn chưa chắc đã chạy xong, còn rất biết mở to mắt mà nói khoác.
"Đúng rồi, chẳng lẽ anh muốn không chịu trách nhiệm gì mà đi chứ?"
Liên Kiều nhìn thấy hắn không có vui vẻ gì đáp lời, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại với nhau, nói xong câu này cô liền cầm điện thoại lên, chụp cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một tấm ảnh.
"Này, tiểu nha đầu, em … em làm gì vậy?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ không thích đứng trước ống kính, càng không thích bị người ta chụp hình, nhìn thấy hành động này của cô nhóc lại có chút không hiểu.
Liên Kiều cười rất ngọt nào, càng lộ rõ nét ngây thơ đáng yêu, cô vẫy vẫy điện thoại tuyên bố: "Nếu như anh không dạy em đàn bài này, em sẽ đem ảnh của anh công bố lên trang web, sau đó nói anh chỉ là một đại ác nhân chỉ biết bắt nạt con gái, căn bản là sẽ làm hỏng mất hình tượng giáo viên dạy đàn của anh!"
Nhìn ánh mắt tinh quái của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời ngớ ra, nha đầu này có phải là xem phim truyền hình nhiều quá rồi hay không, thế nào lại có thể dùng cái giọng giang hồ như thế uy hiếp người ta chứ?"
"Em cho rằng anh cứ thế mà chịu sự uy hiếp của tiểu nha đầu như em?"
Hắn hứng thú nhìn bộ dạng hớn hở của cô, bên môi lại câu lên nụ cười nhẹ, cất giọng càng lúc càng thấp, nghe như tiếng nỉ non, dễ nghe cực kỳ.
"Em cho rằng anh cứ thế mà chịu sự uy hiếp của tiểu nha đầu như em?"
Không còn cách nào, Liên Kiều chính là điển hình của loại người không có tâm kế, cô ngẩng đầu, nhún vai: "Vậy anh có thể thử xem, tôi nói với anh vậy là còn nhẹ đó, đến lúc đó xem người chịu thiệt là ai, còn nữa, tên tôi là Liên Kiều, đương nhiên là anh có thể gọi tên thật của tôi là Kuching, tôi không phải tên là tiểu nha đầu."
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được cảm thấy rất thú vị, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn biểu tình hết sức phong phú trên gương mặt của Liên Kiều, một loại cảm giác rất vi diệu đang nảy mầm ở rất sâu trong lòng hắn.
Đây là cảm giác gì?
Hay là não mình bị hỏng rồi, bị tiểu nha đầu này uy hiếp mà lại chẳng có chút tức giận nào, ngược lại còn có một cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, lại còn đôi ngươi đen láy thâm sâu khó đò, Liên Kiều có chút hoảng sợ … chẳng lẽ hắn không đồng ý?
Có trời mới biết cô là cô gái hết sức lương thiện, cô chỉ là muốn bản thân dễ dàng thông qua bản nhạc này, đừng ép cô làm cái chiêu số gì nữa…
Khi hai người còn đang đứng im như thế, "đùng" một tiếng, cửa phòng tập đàn đột ngột bị đẩy ra, tiếp đó Phi Nhi mặt đầy nước mắt chạy vào …
"Liên Kiều, hu hu hu …"
Cô không ngờ trong phòng tập đàn lại có thêm một người, nhất thời đứng ngẩn người, nước mắt vẫn tí tách rơi…
"Phi Nhi, bạn sao vậy? Ai bắt nạt bạn?" Liên Kiều vừa thấy dáng vẻ này của cô, mỗi một tế bào chính nghĩa trong người đều thức dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!